Chương 107: Không ngoan sẽ bị phạt

Nghe được một câu hứa hẹn như vậy, tâm trạng hỗn loạn của Tô Thời Sơ mới bình tĩnh trở lại.

Tô Thời Sơ vừa mới tắm xong, mái tóc dài đen nhánh đã được sấy khô vẫn còn dính hơi nước ẩm ướt nhàn nhạt, mùi dầu gội đầu xen lẫn mùi của sữa tắm đặc biệt thơm mát mê người.

Ân Dĩ Mặc ngửi được hơi thở quen thuộc, ánh mắt trầm xuống.

“Không còn sớm nữa, đi nghỉ ngơi đi.”

Tô Thời Sơ gật gật đầu, không nghĩ nhiều, xoay người chuẩn bị đi về phía phòng khách.

Chưa đi được mấy bước cô đã bị l*иg ngực của người đàn ông chặn đường đi.

“Cô muốn đi đâu?” Giọng nói nhạt nhẽo của Ân Dĩ Mặc truyền đến từ phía trên, ngữ điệu bình tĩnh không chút gợn sóng.

Tô Thời Sơ ngẩng đầu, chớp chớp mắt, giọng điệu thản nhiên: “Trở về phòng khách ngủ.”

“Đến phòng ngủ chính.”

Ân Dĩ Mặc mở miệng, giọng điệu không cho phép cô từ chối: “Hôm nay xảy ra chuyện như vậy, cô còn dám rời khỏi tầm mắt của tôi, lang thang ở những chỗ khác?”

Nghe vậy, Tô Thời Sơ rụt cổ lại, sắc mặt hơi phiếm hồng.

Cô thừa nhận, đêm nay cô là người giận dỗi chạy đi trước: “Đây là nhà của tổng giám đốc Ân, đề phòng nghiêm ngặt, tuyệt đối sẽ không có người ngoài trà trộn vào đây.”

“Dựa theo đạo lý của cô, đêm nay cũng là khu vực của Thương lão, cũng không nên có người ngoài trà trộn vào.” Ân Dĩ Mặc nhắm mắt lại, âm thanh nhạt nhẽo bình tĩnh, toát lên khí chất cao quý lạnh lùng.

Tô Thời Sơ không có cách nào phản bác những lời này của anh.

Huống chi, Ân Dĩ Mặc thay cô suy nghĩ như vậy, nếu như cô lại cố ý từ chối anh, ngược lại dường như có chút không thức thời.

Cô cúi đầu, mím môi, miễn cưỡng đi từng bước về phía phòng ngủ chính.

Thấy cô ngoan ngoãn nghe lời, Ân Dĩ Mặc mới hài lòng cong môi, xoay người đi vào thư phòng.

Tô Thời Sơ đi vào phòng ngủ chính, việc đầu tiên là lật chăn lên, nhanh chóng vùi đầu vào trong chăn, muốn nhanh chóng đi ngủ để tránh sự xấu hổ khi đối diện với Ân Dĩ Mặc.

Có lẽ là buổi tối cô đã quá khẩn trương, từng dây thần kinh đều căng thẳng cho nên chỉ qua một lúc đã thật sự ngủ thϊếp đi.

Nửa đêm.

Trong lúc mơ mơ màng màng, bởi vì Tô Thời Sơ vùi đầu vào chăn quá lâu nên bị cái nóng làm cho tỉnh dậy.

Cô xoay người lại phát hiện bên cạnh trống rỗng, mơ hồ còn có thể nghe được từ thư phòng kế bên truyền đến âm thanh của Ân Dĩ Mặc.

Đã trễ thế này mà Ân Dĩ Mặc còn đang nói chuyện với ai vậy?

Tô Thời Sơ cảm thấy buồn bực trong lòng, không mang dép mà đi chân trần cẩn thận đẩy cửa phòng ra, đi đến trước cửa thư phòng, giống như một kẻ trộm áp tai lên cửa, nghe lén động tĩnh bên trong.

Trong phòng.

“Ngày mai, tôi muốn nhìn thấy Đoàn Ngọc Trì vào tù.” Đôi mắt của Ân Dĩ Mặc nhắm hờ, giọng nói trầm thấp lạnh lùng: “Đυ.ng vào người không nên đυ.ng, sự trừng phạt lần này cũng quá nhẹ rồi.”

Không biết đối phương ở đầu dây bên kia đã nói gì, chỉ thấy đôi mắt của Ân Dĩ Mặc đột nhiên trầm xuống, đen sâu không thấy đáy: “Đây không phải là vấn đề anh phải suy nghĩ, là Đoàn gia tự tìm đến đường chết.”

Anh vừa dứt lời đã cúp điện thoại.

Thân thể Ân Dĩ Mặc nặng nề tựa vào ghế, tay trái mệt mỏi đặt ở giữa lông mày, nhéo nhéo mấy cái, thoạt nhìn vô cùng phiền não.

Ngón tay phải của anh kẹp một điếu thuốc, châm lửa, khói trắng lượn lờ bay lên thành một đám mây không thể tan biến ở trong phòng.

Tuy rằng Tô Thời Sơ không biết bối cảnh của nhà họ Đoàn nhưng cô cũng nghe ra được việc xử lý Đoàn Ngọc Trì là chuyện rất khó giải quyết.

Cô cắn cắn môi dưới, trong lòng có chút hối hận.

Những rắc rối vô lý gần đây luôn ập đến khiến cho Ân Dĩ Mặc ngay cả nửa đêm cũng phải tự mình giải quyết.

Thế nhưng, trong đầu cô lại hiện ra lời nói của Đoàn Ngọc Trì một lần nữa.

Cô không phải là một quân cờ, càng không phải là một bước đệm!

Nghĩ đến đây, Tô Thời Sơ nắm chặt tay, nội tâm dao động vừa rồi nhất thời trở nên kiên định hơn nhiều.

Thiếu nợ Ân Dĩ Mặc, cô có thể từ từ trả lại cho anh. Nhưng Đoàn Ngọc Trì phải bị trừng phạt!

“Nghe cũng đủ rồi, vào trong đi.”

Đúng lúc này, giọng nói của người đàn ông ở trong phòng vang lên, Tô Thời Sơ giật mình một cái, biết bản thân đã bị anh phát hiện, đành phải đẩy cửa đi vào.

“Nghe lén cũng không phải là một thói quen tốt đâu.” Ân Dĩ Mặc nhíu mày, dập tắt điếu thuốc trong tay, ngoắc tay với cô: “Lại đây.”

Vành tai trắng như tuyết của Tô Thời Sơ nhanh chóng đỏ ửng lên, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn đi đến trước mặt anh.

“Xin lỗi tổng giám đốc Ân, tôi không có cố ý nghe lén.”

“Không phải cố ý, chính là vô ý sao?” Giọng nói của Ân Dĩ Mặc từ từ nâng lên, đôi mắt hẹp dài nhìn lướt qua toàn thân cô, tầm mắt chậm rãi dừng lại trên đôi chân trần của cô.

“Vì nghe lén mà dép cũng không mang?”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Thời Sơ càng đỏ lên như một quả anh đào chín mọng, ánh mắt có chút không tự nhiên mà dời sang nơi khác.

Nhìn cô thẹn thùng như vậy, Ân Dĩ Mặc híp mắt lại, tâm tình vui sướиɠ không ít. Anh đột nhiên đứng dậy, thân thể cao lớn dừng lại trước mặt Tô Thời Sơ, không chờ cô kịp phản ứng đã ôm cô lên.

Tô Thời Sơ sợ hãi kêu lên một tiếng, lo sợ bản thân sẽ ngã xuống liền đưa tay ôm chặt lấy cổ anh theo bản năng.

Không nghĩ đến cô sẽ đột nhiên chủ động như vậy, ánh mắt Ân Dĩ Mặc tối sầm lại, hô hấp nhất thời trì trệ, nụ cười tuấn mỹ bỗng nhiên có một chút nham hiểm:

“Ân phu nhân, lần đầu cô chủ động như vậy là để cảm ơn một màn anh hùng giải cứu mỹ nhân đêm nay của tôi sao?”

“Không… Tôi…”

Tô Thời Sơ khẩn trương, bởi vì khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông phóng đại trước mặt làm cho cô càng lo lắng hơn, một chữ cũng không thể nói nên lời, cổ họng giống như bị bịt kín.

Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú của cô phiếm hồng như quả anh đào, yết hầu của Ân Dĩ Mặc liên tục di chuyển, trong đôi mắt hẹp dài thâm sâu càng nổi lên nhiều cảm xúc phức tạp khó phân biệt:

“Cô không ngoan.”

Vẻ mặt Tô Thời Sơ mờ mịt.

“Không ngoan ngoãn ngủ sẽ bị trừng phạt.”

Giọng nói của Ân Dĩ Mặc khàn khàn, trong mắt nhiễm vài phần động tình, cất bước nhanh chóng đi về phía phòng ngủ.

Tô Thời Sơ lập tức hiểu được ý tứ của anh, càng thẹn thùng không thể chịu nổi, lập tức vùi đầu vào trong ngực anh, vành tai cũng theo đó mà nóng lên.

Biết cô bị sợ hãi, Ân Dĩ Mặc vô cùng ôn nhu, động tác đặc biệt nhẹ nhàng, bàn tay to lớn chậm rãi vuốt ve từng tấc da thịt của cô, làm cho nội tâm của cô cảm thấy an ổn, cũng làm cho cô chậm rãi chìm đắm trong vui vẻ.

Một đêm kiều diễm nóng bỏng.

Sáng hôm sau.

Tô Thời Sơ mở mắt dậy, cảm giác được bên hông có một bàn tay to lớn, lập tức tỉnh táo lại, cô nhớ đến sự điên cuồng của đêm hôm qua, vành tai không khỏi nóng lên một lần nữa.

“Đã bao nhiêu lần rồi vẫn chưa thích ứng được sao?”

Bỗng nhiên giọng nói trầm thấp gợi cảm của người đàn ông kề sát vào bên tai cô, cơ thể của cô thiếu chút nữa đã mềm nhũn thành một vũng nước, quay đầu trừng mắt nhìn anh một cái:

“Đói bụng, tôi muốn ăn sáng!”

Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đỏ bừng, tâm tình sáng sớm của Ân Dĩ Mặc đã sung sướиɠ đến cực điểm.

Anh rất thích nhìn bộ dạng thẹn thùng của cô, giống như chỉ thuộc về anh, vĩnh viễn vì anh mà ngại ngùng, vì anh mà đỏ mặt.

Ân Dĩ Mặc đưa tay lên, cưng chiều nhéo nhéo mặt của cô, đôi môi mỏng khẽ mở: “Có thể tự mình đứng lên không, có muốn tôi ôm cô đi đến nhà ăn không?”

Bị anh đùa giỡn như vậy, Tô Thời Sơ tức giận đẩy bàn tay anh ra, xốc chăn muốn đi xuống dưới lầu.

Nhìn thấy bóng lưng xinh đẹp của Tô Thời Sơ biến mất ở góc cửa, khóe môi Ân Dĩ Mặc không khỏi nhếch lên, để lộ ra ý cười lơ đãng.