Chương 111: Thả Đoàn Ngọc Trì ra trước

Giọng nói của Tống Thanh Thanh trong trẻo không dính một chút tạp chất nhưng giọng điệu lại tràn đầy sự trách móc:

“Chị Thời Sơ không phải là vợ của A Mặc sao? Theo lý mà nói, hẳn là phải biết…”

Nói được một nửa thì Tống Thanh Thanh ra vẻ sửng sốt, khẽ liếc nhìn Ân Dĩ Mặc một cái, che miệng lại, ngạc nhiên nói: “A Mặc không nói với chị chuyện năm đó sao?”

Tô Thời Sơ mím môi, ánh mắt không nhìn về phía Ân Dĩ Mặc, vẻ mặt vẫn bình tĩnh.

Cô và Ân Dĩ Mặc có quan hệ gì? Bất quá chỉ là hợp tác mà thôi, anh cũng không cần kể tất cả những chuyện năm đó cho một người ngoài cuộc như cô nghe để làm gì.

Tô Thời Sơ tự chế giễu chính mình.

Bầu không khí trên bàn ăn trầm xuống, không gian bỗng chốc yên tĩnh.

Tống Thanh Thanh tỏ vẻ như bản thân đã nói sai, vội vàng xua tay, áy náy nói: “Thật ngại quá, em cho rằng A Mặc đều đã nói với chị cả rồi, chuyện giữa em và A Mặc…”

Giọng nói mềm mại nhẹ nhàng quả thực không thể khiến cho người ta nhìn ra một chút sai lầm nào.

“Mọi người nói chuyện đi, tôi về phòng nghỉ ngơi trước.” Tô Thời Sơ không đợi cô ta nói xong đã đẩy ghế dựa ra, đứng lên đi về phòng.

Cô không ăn một miếng cơm nào nhưng dạ dày có cảm giác như đã bị lấp đầy, thậm chí còn có một chút buồn nôn.

“Chị Thời Sơ…”

Nhìn thấy Tô Thời Sơ không nể mặt Tống Thanh Thanh, Ân Dĩ Mặc khẽ cau mày, cảm thấy có hơi không vui.

Nhìn Tô Thời Sơ cuối cùng cũng rời đi, Tống Thanh Thanh mới thở phào nhẹ nhõm, trong lòng tràn đầy sự đắc ý và kiêu ngạo.

Một Tô Thời Sơ xuất hiện ở giữa chừng mà thôi, lấy tư cách gì để tranh giành với cô ta?

Chỉ cần nhìn thái độ vừa rồi của Ân Dĩ Mặc đối với bát mì hoành thánh kia, cô ta tin tưởng rằng bản thân mình vẫn có vị trí tuyệt đối ở trong lòng Ân Dĩ Mặc!

“Thanh Thanh, hôm nay em đến đây làm gì?” Ân Dĩ Mặc mím môi, đôi mắt đen dài hẹp hiện lên sự tức giận và phiền não.

Nhớ đến Tô Thời Sơ vừa rồi còn giả vờ bình tĩnh, anh lập tức cảm thấy phiền não và cáu kỉnh vô cùng.

Tô Thời Sơ là một người phụ nữ ngu ngốc, không phải cô muốn biết những chuyện đã từng xảy ra trong quá khứ sao? Lát nữa sau khi đuổi Tống Thanh Thanh đi, anh tìm một cơ hội nói rõ với cô không phải được rồi sao, cứ nhất định phải giận dỗi trước mặt Tống Thanh Thanh?

Tuy rằng trong lòng nghĩ đến điều này, bất quá trên mặt anh vẫn duy trì sự bình tĩnh lãnh đạm, không nhìn ra được những cảm xúc dao động bị người phụ nữ kia dẫn dắt.

Tống Thanh Thanh cũng không biết Ân Dĩ Mặc đang suy nghĩ điều gì, cô ta cảm thấy bầu không khí vẫn không có gì khác biệt lắm, mỉm cười ngọt ngào, buông đũa trong tay xuống, hai tay chống cằm, đôi mắt cong lên:

“A Mặc vẫn luôn rất hiểu em.”

Nhìn thấy sắc mặt đối phương dịu đi, Tống Thanh Thanh mím môi, mở miệng nói mục đích hôm nay của mình.



Nghe xong thỉnh cầu của cô ta, mí mắt Ân Dĩ Mặc hơi rũ xuống, giọng nói trầm thấp, nhưng câu trả lời lại nằm ngoài dự tính của cô ta:

“Thanh Thanh, chuyện này tôi không thể quyết định được.”

Ân Dĩ Mặc lại không đồng ý ngay lập tức, Tống Thanh Thanh ngẩn người ta, ánh mắt chớp chớp, cảm thấy có chút bất ngờ:

“Tại sao?”

“Bởi vì nạn nhân của chuyện này là Tô Thời Sơ.” Ân Dĩ Mặc xoa xoa huyệt thái dương, vừa nghĩ đến nhà họ Đoàn tìm đến Tống Thanh Thanh cầu xin sự giúp đỡ, anh đã nheo hai mắt lại, lạnh lùng nói:

“Đoàn Ngọc Trì làm hại cô ấy, đây không phải là chuyện nhỏ.”

Suýt chút nữa anh đã quên, nhà họ Đoàn và nhà họ Tống trước kia từng có quan hệ không tồi.

Ông Đoàn thế mà lại tìm đến Tống Thanh Thanh cầu xin sự giúp đỡ, bảo cô ta đến đây thỉnh cầu anh, để cho Đoàn Ngọc Trì có một con đường sống? Thật là biết tính toán!

Những ngón tay nhìn thấy rõ từng khớp xương của anh co lại, huyệt thái dương giật giật vài cái.

“Nhưng mà, anh Đoàn cũng không có chạm vào cô ấy.” Tống Thanh Thanh ưỡn cổ lên nói, trên mặt thể hiện rõ sự lo lắng sốt ruột cùng với một chút căng thẳng:

“Anh Đoàn dù sao cũng là con trai duy nhất của nhà họ Đoàn.”

“Thanh Thanh cảm thấy đả thương người khác không thành thì không tính là phạm tội sao?”

Mí mắt của Ân Dĩ Mặc nhướng lên, đôi môi mỏng mím thành một đường cong lạnh lùng, đôi mắt hẹp như mắt chim ưng nhìn thẳng vào cô ta.

Nếu như không phải là Tống Thanh Thanh mà là một kẻ nào khác dám ở trước mặt anh cầu xin thay cho Đoàn Ngọc Trì, chắc chắn đã sớm bị anh đuổi ra ngoài.

Nhìn thấy sự mất kiên nhẫn của anh, Tống Thanh Thanh ý thức được lời nói của mình không đúng, nên không lên tiếng nữa, đại não suy nghĩ tìm từ thích hợp để nói với anh lúc này.

Thấy cô ta không lên tiếng nữa, Ân Dĩ Mặc ho nhẹ vài cái, ngón tay không kiên nhẫn gõ gõ lên mặt bàn, giọng điệu lạnh lùng:

“Thanh Thanh, em về đi. Tôi nói Lâm Hoài tiễn em.”

Không nhân nhượng nói thêm gì nữa.

Nhìn thấy Ân Dĩ Mặc muốn đuổi mình đi, Tống Thanh Thanh hít sâu một hơi, nhắm mắt lại, trong đầu chợt lóe lên một suy nghĩ, đến khi mở mắt ra một lần nữa thì khóe miệng đã rũ xuống:

“A Mặc, em biết chị Thời Sơ cảm thấy ủy khuất, nhưng lúc đó nhà họ Đoàn đã cứu nhà họ Tống một mạng.”

Năm đó, kinh tế nhà họ Tống gặp khủng hoảng, là nhà họ Đoàn ra tay giúp đỡ.

“Nếu như năm đó không có nhà họ Đoàn giúp đỡ, có lẽ bây giờ bố mẹ em đã ngồi trong tù, hơn nữa còn nợ mấy chục tỷ.” Tống Thanh Thanh rũ mắt, giọng nói mềm mại đáng thương:

“Đây là ân tình nhà họ Tống đã nợ bọn họ, em nhất định phải trả lại.”

Nghe vậy, trong lòng Ân Dĩ Mặc cũng có chút dao động.

Người trước mặt anh cũng là người đã từng cứu anh một mạng.

Anh đương nhiên hiểu rõ, một người mang ơn muốn báo đáp ân tình đến nhường nào.

Ân Dĩ Mặc nhắm đôi mắt anh tuấn lại một chút, không nói gì nữa.

Nhìn thấy hai hàng lông mày tuấn tú của anh nhíu lại, cúi đầu không nói gì, Tống Thanh Thanh thừa thắng xông lên:

“Em biết là anh Đoàn đã làm sai khiến cho chị Thời Sơ phải chịu tổn thương. Cho nên có thể mỗi người đều lùi một bước được không, không buộc anh Đoàn phải ngồi tù nữa, anh ấy cũng sẽ bồi thường cho chị Thời Sơ xứng đáng?”

Ân Dĩ Mặc nhắm mắt lại, môi mỏng mím chặt, toàn thân toát ra sự cao quý lạnh lùng, không nói thêm một chữ nào.

Tống Thanh Thanh cũng không sốt ruột, kiên nhẫn chờ đợi anh suy nghĩ, đôi mắt ôn nhu nhìn anh, không nói nữa.

“Thanh Thanh, đây là suy nghĩ của em, hay là ông Đoàn kêu em đến nói với tôi những chuyện này?”

“Đương nhiên chỉ là em muốn báo ân, nếu không, em cũng không muốn để cho chị Thời Sơ phải chịu ủy khuất.”

Tống Thanh Thanh ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt trong suốt mang theo vài phần đau lòng:

“Dù sao chị Thời Sơ cũng là người mà A Mặc chọn, em tin tưởng nhân phẩm của chị ấy rất tốt. Hơn nữa em cũng từng trải qua chuyện như vậy, em chắc chắn không muốn chị ấy phải giống như mình.”

Lúc nói những lời này, giọng điệu của cô vô cùng sâu lắng và trìu mến, giống như là thật sự đồng cảm với Tô Thời Sơ.

Trên thực tế, trong lòng cô ta chỉ cảm thấy chế nhạo và khinh thường.

Nghe xong, Ân Dĩ Mặc thu hồi tầm mắt, hai tay đặt vào túi quần, giọng nói không còn sự lạnh lùng như vừa rồi:

“Tôi sẽ nói chuyện này với Tô Thời Sơ.”

“Còn phải nói chuyện này với chị Thời Sơ sao? Chuyện này, A Mặc không thể làm chủ sao?” Tống Thanh Thanh không hài lòng với đáp án này, giọng điệu có chút nghiêm túc và khẩn cầu:

“Trước tiên thả anh Đoàn ra ngoài không được sao?”

Ngay từ đầu, khi ông Đoàn tìm được cô ta, cô ta cảm thấy đây sẽ là một vụ kinh doanh có nhiều phiền phức, đối với cô mà nói cũng không có ích gì.

Thế nhưng, lão Đoàn lại nói với cô rằng: ‘Tống tiểu thư chẳng lẽ không muốn mượn cơ hội này xác định một chút để xem ở trong lòng tổng giám đốc Ân, rốt cuộc là cô hay Tô Thời Sơ quan trọng hơn sao?’

Đây mới là mục đích của cô ta.

Nếu trong chuyện này, Ân Dĩ Mặc lựa chọn giúp cô ta, đó chính là một cái tát mạnh mẽ vào mặt của Tô Thời Sơ, nhân tiện để cho Tô Thời Sơ hoàn toàn hết hy vọng với Ân Dĩ Mặc!