Chương 114: Cô không biết à?

Tô Thời Sơ không biết lấy đâu ra sức lực để thoát khỏi bàn tay to lớn của Ân Dĩ Mặc, ngoan cố đứng tại chỗ, hai chân cắm rễ xuống đất như đóng đinh.

“Tô Thời Sơ…” Ân Dĩ Mặc nhìn Tô Thời Sơ quay lưng về phía anh, trái tim anh đột nhiên cảm thấy như có ai đó bóp mạnh, khiến nó đau nhức không thôi.

Bóng lưng cô gầy gò, nhưng cô lại có một quyết tâm đặc biệt.

Chỉ thấy Tô Thời Sơ từng bước đi về phía Đoàn Ngọc Trì, chậm rãi ngồi xổm xuống, vươn tay phải, dùng ngón trỏ và ngón cái nắm lấy cằm hắn, cẩn thận tránh vết thương:

“Anh vừa mới nói cái gì?”

Cô ấy muốn xác nhận những gì anh ta nói.

Đoàn Ngọc Trì nằm trên mặt đất cũng sửng sốt, sau đó hắn nghĩ đến cái gì, ánh mắt chợt loé lên một tia mỉa mai:

“Cô không phải là vợ cùa Ân Dĩ Mặc sao? Chuyện này mà cũng không biết à?”

Vẻ mặt Tô Thời Sơ vẫn bình tĩnh, nhưng trong lòng lại trầm xuống từng chút từng chút một.

“Nói rõ ràng.” Giọng cô không chút độ ấm.

“Tôi nói vậy còn chưa đủ rõ ràng sao? Tô Thời Sơ, đừng nói lần này tôi không thành công, cho dù tôi thật sự xâm phạm cô, hắn cũng sẽ không trút giận thay cô đâu.”

Đoàn Ngọc Trì nói xong, liếʍ liếʍ đôi môi khô máu, nở một cười tà ác, hắn hạ giọng, nói với âm lượng chỉ có Tô Thời Sơ mới có thể nghe được:

“Có muốn thật sự thử xem không? Phương diện đó của tôi vẫn rất mạnh…”

Lời còn chưa dứt, ánh mắt Tô Thời Sơ lạnh lùng, cô giơ tay lên, tiếng bạt tai giòn tan vang vọng trong căn phòng trống rỗng.

Tiếp theo là tiếng hét thảm thiết của Đoàn Ngọc Trì.

Tô Thời Sơ đứng lên, vỗ vỗ tay, bình tĩnh lấy khăn tay từ trong túi ra, sau đó lau vết máu trên tay, đi tới bên cạnh Ân Dĩ Mặc.

“Ân tổng, đã phiền anh phải dẫn tôi đến đây, chúng ta đi thôi.”

Giọng điệu của cô bình tĩnh lạ thường, nhưng Ân Dĩ Mặc vẫn nghe ra sự xa cách và lạnh lùng trong đó.

Cô không hề trách anh đến một câu, nhưng câu nói lại tràn đầy chua xót.

Ân Dĩ Mặc nhìn bóng dáng cô kề vai trước với anh, vẻ mặt của cô đầy bí ẩn, cảm xúc cũng không thể nào nhìn rõ.

Anh vừa muốn mở miệng, nhưng vẫn cứng rắn ngậm lại.

Trên đường về.

Xe cứ thế phóng nhanh trên đường, hai người không nói gì với nhau.

Chính xác hơn mà nói, Tô Thời Sơ không còn nói một câu nào nữa, bầu không khí trong xe im lặng và buồn bã.

Ân Dĩ Mặc chỉ cảm thấy khó thở nên sốt ruột cởi hai cúc áo sơ mi, lúc này mới cảm thấy mình có thể thở thoải mái.

“Chuyện của Đoàn Ngọc Trì, Ân tổng có thể cho tôi thời gian suy nghĩ một chút không?”

Giọng nói của Tô Thời Sơ bất thình lình vang lên từ hàng ghế sau, vẫn lịch sự và xa cách khó tả.

Mối quan hệ giữa hai người đột nhiên rơi vào tình trạng đóng băng.

Ân Dĩ Mặc không lên tiếng, anh nhìn qua gương chiếu hậu, nhìn thấy gương mặt bình tĩnh của cô, giữa hai hàng lông mày của anh liền trở nên u ám.

Anh cầm vô lăng lái xe vô cùng vững vàng, nhưng lại không mở miệng, xem như là chấp nhận.

Tối nay, hai người bọn họ im lặng bất thường.

Về đến nhà, dì Phạm cũng vừa chuẩn bị xong bữa tối, dọn lên bàn ăn.

Vì không để cho Dì Phạm uổng phí công sức, Tô Thời Sơ qua loa ăn hai miếng, nói cảm ơn dì Phạm, sau đó lập tức trở về phòng, không nói một câu nào.

Trơ mắt nhìn Tô Thời Sơ đi vào phòng, Ân Dĩ Mặc thu hồi ánh mắt thật sâu.

Dì Phạm đứng ở trước bàn ăn, bất an nắm lấy tạp dề trên người, do dự nhiều lần, vẫn nhịn không được mở miệng: “Thiếu gia, có phải cậu cãi nhau với phu nhân không?”

Ân Dĩ Mặc không nói gì.

“Nội tâm phu nhân vẫn là một đứa trẻ con, tuy rằng nhất thời giận dỗi, nhưng trong lòng người nhất định là có thiếu gia, tôi tin cậu chỉ cần nói mấy câu là có thể dỗ dành cô ấy.”

Mặc dù dì Phạm không biết chuyện gì đã xảy ra giữa hai người bọn họ, nhưng dù sao dì ta cũng đoán được, tám chín phần là có liên quan đến cô Tống kia.

Nhưng mà, dì ấy vẫn hy vọng bọn họ có thể hạnh phúc bên nhau.

Thấy anh không nói, dì Phạm lo lắng nếu nói quá nhiều sẽ mắc sai lầm nên im lặng rồi lui xuống nhà.

Thời gian trôi qua từng phút, màn đêm dần dần ôm trọn mọi ngóc ngách.

Trong thư phòng.

Ân Dĩ Mặc đứng sừng sững trước cửa sổ sát đất, trên người anh mặc áo sơ mi đen do nhà thiết kế tự tay may, toát lên vẻ anh tuấn và chững chạc.

Anh đối mặt với màn đêm đen huyền, một tay đút túi quần, ngón tay thon dài của bàn tay còn lại thì gắp một điếu thuốc.

Căn phòng đã tràn ngập khói thuốc dày đặc, giống như tâm trạng của anh, dày đặc đến nỗi không thể nào xua tan đi được.

Khói mù mịt từ từ làm mờ đi khuôn mặt tuấn tú của anh, chỉ mơ hồ nhìn thấy được đường quai hàm sắc sảo và đôi mày nhíu lại của anh.

Tô Thời Sơ nói cô cần thời gian suy nghĩ, nhưng thật ra anh cũng biết rất rõ, cô đang chuẩn bị đưa ra điều kiện.

Cô ấy sẽ đưa ra điều kiện gì? Muốn tiền ư? Muốn một chiếc xe hơi? Hay muốn một ngôi nhà?

Những thứ này anh đều có thể thoả mãn cô tất, chỉ cần cô muốn.

Chỉ có điều…

Mốt ý nghĩ thoáng qua trong đầu khiến trái tim anh run rẩy, suýt chút nữa thì ngay cả điếu thuốc cũng không thể cầm chắc.

Đúng lúc này, cửa thư phòng bỗng có hai tiếng gõ nhẹ nhàng, rất nhỏ, nhưng anh lại có thể nghe được rất rõ ràng.

Ân Dĩ Mặc giật mình, lập tức dập tắt điếu thuốc trong tay vào gạt tàn, thuận tay mở cửa sổ để cho toàn bộ khói thuốc trong phòng tản đi, sau đó anh mới hắng giọng, giọng nói trầm thấp:

“Vào đi.”

Mặc dù phần lớn khói thuốc đã tan đi, nhưng Tô Thời Sơ vẫn ngửi thấy mùi khói nồng nặc trong phòng, lông mày cô khẽ cau lại.

“Anh vẫn chưa ngủ à?”

“Xin lỗi Ân tổng, đêm muộn thế này lại còn đến đây làm phiền anh.”

Tô Thời Sơ mang dép lê kẻ sọc màu lam sạch sẽ, bộ đồ ngủ màu xanh nhạt rộng rãi, khiến cô trông giống một đứa trẻ nhỏ, ngoan ngoãn đứng ở cửa.

Ân Dĩ Mặc xoay người, nâng mí mắt lên, đôi mắt hẹp sâu thẳm nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của cô, đôi môi mím thành một đường thẳng.

“Tôi đã suy nghĩ rất rõ ràng, để cho Đoàn Ngọc Trì vào tù quả thật không thực tế.” Tô Thời Sơ bước về phía trước vài bước, giọng nói rõ ràng:

“Vừa rồi tôi có điều tra một chút, có một số dự án hợp tác bất động sản giữa Huy Hoàng Quốc Tế và Đoàn gia, trước mắt mấy dây chuyền sản xuất cũng do Đoàn gia nắm giữ, lúc này trở mặt thì chẳng có lợi ích gì.”

Cô ở trong phòng lâu như vậy, chính là đang thay anh cân nhắc ưu nhược điểm?

Đôi mắt hẹp của Ân Dĩ Mặc trâm trầm hơn, đôi môi mỏng cong lên: “Suy nghĩ thật chu toàn, không hổ danh tổng thư ký tài giỏi của tôi, xứng đáng làm Ân phu nhân của tôi.”

Nghe vậy, cả người Tô Thời Sơ lắc lư.

Thật là rất mỉa mai.

“Cho nên, cô không có ý định đưa ra điều kiện gì?” Mặt Ân Dĩ Mặc bình tĩnh, nhưng trong lòng lại đột nhiên căng thẳng.

Tô Thời Sơ lắc đầu, nâng khóe môi tái nhợt: “Không cần thiết, Ân tổng anh vừa nói rất đúng. Với năng lực và thân phận của tôi, tôi nên đặt Quốc Tế Huy Hoàng và Ân tổng anh lên hàng đầu.”

Có một số lời hứa, một khi đã thất hứa, mọi sự mặc cả về sau chính là tự rước lấy nhục nhã, thà rằng thứ gì cũng không cần, mới có thể tự do tự tại.

Ân Dĩ Mặc hít một hơi thật sâu, nhắm mắt lại, khi mở mắt ra, anh lại đối mặt với ánh mắt của cô, nhịp thở có chút căng thẳng.

Hốc mắt cô đỏ bừng, như phủ một lớp sương mỏng, nhưng không hề có một giọt nước mắt nào rơi ra.