Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Khế Ước Cấm Dục: Cô Vợ Ngọt Ngào

Chương 90: Thuốc gây rối loạn thần kinh

« Chương TrướcChương Tiếp »
Khoé môi Lục Cảnh Thâm hơi nhếch lên, đáy mắt hắn trở nên lạnh lùng, thần sắc thản nhiên.

Hắn đối với bất kỳ người phụ nữ nào cũng không có hứng thú, lần này hắn cũng không có ý định xâm phạm Tô Thời Sơ.

Theo quan điểm của hắn, thân thể của bất cứ kẻ nào, chẳng qua cũng chỉ là một cơ thể sống để thí nghiệm mà thôi.

Thế nhưng, khi hắn nhìn thấy tấm lưng trắng nõn mịn màng của cô. Yết hầu của hắn đột nhiên lăn qua lăn lại, đồng tử hắn đen kịt tối sầm đột nhiên co lại!

Bởi vì, hắn nhìn thấy trên da bả vai của Tô Thời Sơ, có một vết bỏng rất nghiêm trọng màu đỏ sậm.

Vết sẹo kia, cực kỳ bắt mắt và chói mắt.

Lục Cảnh Thâm lập tức rời mắt đi, nhưng hắn vẫn cảm thấy khó thở, như thể không khí của hắn dường như đã bị lấy đi hết, khiến hắn nghẹt thở trong giây lát.

Trên thế giới này, chẳng lẽ còn có người thứ hai, có một vết bỏng giống hệt như vậy sao?

Đường quai hàm tinh xảo hoàn mỹ của hắn căng chặt lại, ánh mắt sáng quắc, hắn đưa tay chạm vào vết sẹo kia.

Ngón tay hắn lạnh buốt, trong nháy mắt đυ.ng phải làn da ấm áp của Tô Thời Sơ, hắn lập tức rụt tay lại.

Không, không, chỉ là trùng hợp mà thôi.

Hắn nhắm mắt lại, đầu óc hắn hỗn loạn trong giây lát.

Đúng lúc này, cánh cửa phòng bị gõ một cách thô bạo và điên cuồng.

Lục Cảnh Thâm dường như đã sớm đoán trước được chuyện này, hắn thu liễm lại sự u ám trong mắt, xoay người chuẩn bị mở cửa, nhưng không đợi đến lúc hắn đi ra tới cửa.

Giây tiếp theo, cánh cửa bị đá văng ra.

“Lục thiếu, đắc tội ngài rồi.” Đứng ở cửa, là Lâm Hoài.

Lục Cảnh Thâm huýt sáo: “Trợ lý Lâm, cánh cửa này cũng không rẻ đâu.”

“Xin lỗi, tôi sẽ xử lý.”

Giọng nói của Lâm Hoài cứng rắn, không mang theo một chút nhiệt độ nào, trong giọng của anh ta cũng không có một chút áy náy.

Lục Cảnh Thâm nhìn thấy ở cửa chỉ có một mình anh ta, trong mắt hắn không khỏi thất vọng:

“Ân Dĩ Mặc phái cậu tới đây một mình sao? Đúng là khó có được…”

Cùng lúc đó, thân hình cao lớn anh tuấn của Ân Dĩ Mặc bước vào phòng, quanh thân anh tản ra uy nghiêm như thần tiên từ trên trời giáng xuống, nhiệt độ trong phòng đột nhiên giảm xuống, giống như đang ở trong hầm băng.

Lục Cảnh Thâm khẽ nhướng đôi lông mày anh tuấn, hắn nhếch môi, còn chưa kịp nói chuyện, thì người đàn ông lập tức loé lên, lao tới trước mặt hắn, túm lấy cổ áo hắn, gân xanh trên trán nhảy dựng lên, lửa giận dâng trào, trong đôi mắt anh thâm trầm đến cực điểm!

“Anh muốn chết!” Hai mắt Ân Dĩ Mặc dán chặt lại, một cỗ sát khí u ám xẹt qua!

Vừa rồi lúc anh vừa bước vào phòng, ánh mắt nhanh chóng liếc qua một cái, anh liền nhìn thấy vali của Lục Cảnh Thâm đặt trên bàn ở bên cạnh giường đã mở ra, bên trong bày đủ các loại ống tiêm.

Vừa nghĩ tới hắn có thể là đã tiêm chất gì đó cho Tô Thời Sơ, sắc mặt Ân Dĩ Mặc âm trầm đến cực điểm, khí lực trên tay hạ xuống không ngừng gia tăng, đồng tử anh đỏ tươi như máu, gần như không có ý định suy nghĩ đến hậu quả, anh muốn bóp chết Lục Cảnh Thâm.

Lục Cảnh Thâm bởi vì không thể hô hấp, gương mặt tuấn mỹ ôn nhuận của hắn lúc này cũng nghẹn đến đỏ bừng. Rõ ràng hắn đã đến tình cảnh quẫn bách, nhưng hắn vẫn như cũ cười như không cười mà nhìn anh.

Tư thái như vậy của Lục Cảnh Thâm lại càng chọc giận Ân Dĩ Mặc. Anh giơ tay lên, đấm thật mạnh vào bụng của Lục Cảnh Thâm.

Lập tức, đối phương phun ra một ngụm máu tươi.

“Ân tổng!” Lâm Hoài chú ý tới sắc mặt của Lục Cảnh Thâm từ đỏ dần chuyển sang màu xanh, anh ta lo lắng thật sự sẽ xảy ra chuyện, nhịn không được hô một tiếng.

Trong nháy mắt, Ân Dĩ Mặc chán ghét buông tay ra, Lục Cảnh Thâm lập tức mất đi hết sức lực, thân thể hắn dựa vào vách tường, mềm nhũn trượt xuống.

“Tôi đã nói rồi, đừng đem thứ bẩn thỉu kia của anh đυ.ng vào người cô ấy.”

Giọng nói của Ân Dĩ Mặc lạnh lùng và xa cách, ánh mắt anh không thèm liếc nhìn hắn nữa, anh đi đến bên giường, kéo cô vào trong ngực bằng đôi tay to lớn của anh, rồi trực tiếp rời đi.

Ân Dĩ Mặc ôm Tô Thời Sơ, anh cảm nhận được hơi thở đồng đều của người phụ nữ ở trong ngực, trái tim vẫn luôn treo lên của anh, mới buông lỏng.

May mắn là vẫn kịp lúc, cô vẫn ổn.

“Ân tổng, bên ngoài gió lạnh, phu nhân mặc ít quá.”

“Đáng đời cô ấy, nên để cho cô ấy lạnh chết cho rồi.”

Ân Dĩ Mặc nhìn chiếc váy bao quanh hông của Tô Thời Sơ mặc, anh hừ lạnh một tiếng, anh bước đôi chân dài chuẩn bị đi ra khỏi khách sạn.

“Bên ngoài có paparazzi.” Lâm Hoài lại nhắc nhở.

Bước chân của Ân Dĩ Mặc lập tức dừng lại trước cửa, ánh mắt anh kỳ quái quay đầu lại nhìn Lâm Hoài.

“Vậy làm sao bây giờ?”

Lâm Hoài: “Hay là, ngài có thể cởϊ áσ khoác ra đắp cho phu nhân.”

Ân Dĩ Mặc: “Tôi thì không lạnh sao?”

Lâm Hoài: “…”

Ba phút sau.

Lâm Hoài mặc một chiếc áo sơ mi mỏng đứng bên lề đường, không nói gì thầm nghĩ: ‘Vì sao người chịu tổn thương luôn là anh ta?’

Trên người Tô Thời Sơ khoác áo khoác màu đen của Lâm Hoài, được bao bọc gắt gao trong ngực của Ân Dĩ Mặc, cô vẫn ngủ như chết, gần như không bị ảnh hưởng một chút nào.

Trong lòng anh mang theo lửa giận, dọc đường đi, Ân Dĩ Mặc lái xe rất nhanh, nhưng vẫn không làm ảnh hưởng tới giấc ngủ của Tô Thời Sơ.

Trở lại căn hộ Penang, Tô Thời Sơ vẫn không tỉnh lại lấy một lần.

Ân Dĩ Mặc đi tới vỗ vỗ mặt cô, gọi cô mấy tiếng, khi đối phương không có bất kỳ phản ứng nào, anh rốt cuộc cũng ý thức được có chỗ nào không đúng.

Anh nghiến răng nghiến lợi, nhắm mắt lại, lập tức lấy điện thoại ra gọi cho Lục Cảnh Thâm.

“Họ Lục kia, anh đã tiêm cái gì cho cô ấy?”

Lục Cảnh Thâm vẫn còn ở trong khách sạn vừa rồi. Giọng nói khi nghe điện thoại của hắn lười biếng, nói:

“Vừa rồi lúc Ân tổng động tay động chân, sao lại không nghĩ tới tôi cũng động tay động chân chứ?”

Đôi mắt Ân Dĩ Mặc lạnh lẽo: “Anh rốt cuộc là đã làm cái gì?”

Hắn chậm rãi ngồi dậy từ trên mặt đất, đi tới trước bồn rửa mặt, nhìn mình trước gương, lau đi vết máu trên khóe miệng.

“Một chút… Thuốc làm rối loạn thần kinh, nhưng anh tới quá nhanh, tay tôi run rẩy, cũng không biết là liều lượng bao nhiêu.”

Lục Cảnh Thâm thuận miệng nói dối, giọng điệu của hắn vẫn thờ ơ như trước, giống như chỉ đang nói chuyện về thời tiết hôm nay.

Nghe vậy, khuôn mặt anh tuấn tinh xảo của Ân Dĩ Mặc cứng ngắc, giọng nói anh lạnh đến thấu xương:

“Anh xác định?”

Người phụ nữ đó, có thể là sẽ không bao giờ tỉnh lại được nữa?

Đầu dây bên kia truyền đến tiếng vòi nước, tiếng nước ào ào, làm cho Ân Dĩ Mặc cảm giác được mỗi một phút mỗi một giây, đều giống như đang dày vò anh.

“Lục Cảnh Thâm! Mẹ nó tôi hỏi anh! Cô ấy rốt cuộc có thể tỉnh lại hay không?” Đôi mắt đen nhánh lạnh lẽo của Ân Dĩ Mặc âm trầm đến nỗi có thể nhỏ ra nước.

Tiếng nước ở đầu dây bên kia ngừng lại, Lục Cảnh Thâm rửa mặt, nhìn gương tuy rằng có màu, nhưng vẫn không làm mất đi gương mặt ôn hoà tuấn lãng của hắn, nhếch môi nói:

“Tôi chỉ nói dối có một chút, Ân tổng đã căng thẳng như vậy sao?”

Trên mặt Ân Dĩ Mặc có một tia kinh ngạc.

Nói dối? Lục Cảnh Thâm lại lừa gạt anh sao?

“Vậy vì sao cô ấy còn không tỉnh lại?” Giọng nói Ân Dĩ Mặc trầm thấp khàn khàn, trong lòng anh vô cùng cáu kỉnh.

Nếu Lục Cảnh Thâm không động tay động chân, vậy tại sao người phụ nữ ngu ngốc này lại ngủ lâu như vậy?

“Tôi không biết, thuốc thôi miên đã sớm hết tác dụng từ lâu rồi.”

Lục Cảnh Thâm nhún vai, đột nhiên hắn nhếch môi trêu đùa: “Có thể, là bởi vì cô ấy uống một ly vodka nồng độ cao.”

Nghe đến đây, sắc mặt Ân Dĩ Mặc trong nháy mắt trở nên khó coi.

Thì ra người phụ nữ này còn không tỉnh lại, không phải là bởi vì thân thể bị tiêm phải thuốc gì, mà chỉ đơn thuần là vì… say rượu?