Chương 96: Được tài trợ công khai

“Phái người âm thầm giúp đỡ cô ấy, dựa vào hoàn cảnh mà xử lý tình huống.” Ân Dĩ Mặc híp mắt, không để lộ ra cảm xúc trên mặt.

Nghe vậy, Lâm Hoài lên tiếng đáp lại, trong lòng vẫn cảm thấy không thể tưởng tượng được.

Cậu nhìn ra được, Ân Dĩ Mặc luôn biết tính toán để phát huy năng lực của phu nhân.

Thế nhưng, nếu cần rèn luyện cô, chỉ cần tìm một chi nhánh của công ty rồi giao cho cô xử lý là được, hoàn toàn không cần phải lấy một vụ hợp tác lớn như vậy để đặt cược.

Nếu dự án này thất bại, chi phí tổn thất rất nặng nề.

Huống chi, lần này hợp tác với Huỳnh Đảo còn phải tự mình đi khảo sát địa hình, theo dõi những hạng mục liên quan đến tổ dự án, điều này có nghĩ là trong khoảng một tuần, Ân Dĩ Mặc không được gặp phu nhân.

“Cô ấy cống hiến rất nhiều cho hợp đồng này, để cho cô ấy tham dự cũng tốt.” Dường như nhìn thấy được sự khó hiểu của Lâm Hoài, Ân Dĩ Mặc bình thản lên tiếng:

“Hơn nữa, lão Thương rất có hứng thú đối với cô ấy.”

“Tôi nghe nói, hai ngày này lão Thương cũng đến đó để nghỉ dưỡng.”

Lần này, Lâm Hoài xem như thông suốt, đây là kế hoạch để Tô Thời Sơ tạo ấn tượng với lão Thương.

“Đến bên phía Huỳnh Đảo, bảo vệ sự an toàn của cô ấy, không được để xảy ra bất kỳ sai sót nào.”

Lâm Hoài sưng sốt: “Tổng giám đốc Ân, anh…”

“Bên này tạm thời không cần cậu, nhiệm vụ của cậu là bảo vệ cô ấy thật tốt.” Khóe môi Ân Dĩ Mặc cong lên, tươi cười quỷ mị:

“Tôi thấy cô ấy rất thích tán gẫu với cậu, ngay cả chuyện nợ tiền cũng phải kéo cậu vào một góc mới nói.”

Lâm Hoài vẫn duy trì vẻ mặt bình tĩnh như trước, nhưng trong lòng đã sớm oán than.

Được rồi, đây là do cậu tiếp xúc quá gần với phu nhân, khiến cho ông chủ của cậu ghen tuông vô cớ.

“Tổng giám đốc Ân, tôi…” Lâm Hoài muốn giải thích một chút.

Ân Dĩ Mặc xua tay: “Được rồi, đừng nói nữa, đợi cậu trở về sẽ tăng lương cho cậu, có làm hay không?”

Lâm Hoài vừa mới mở miệng đã lập tức ngậm lại.

Làm, kiếm được tiền tại sao không làm?

Hơn nữa, chỉ làm chân chạy vặt cho phu nhân, xem như đi du lịch thôi mà, cái này so với làm việc ở Quốc Tế Huy Hoàng quả thật an nhàn hơn không ít.

Thấy Lâm Hoài thay đổi thái độ, Ân Dĩ Mặc híp mắt: “Đột nhiên tôi hiểu được vì sao người phụ nữ ngu ngốc kia lại có thể thân thiết với cậu.”

“Hai người các cậu đều có khát vọng với tiền bạc.”

Lâm Hoài: “...”

Ngày hôm sau, Tô Thời Sơ vui vẻ ngồi trên chuyến bay đến Huỳnh Đảo, nụ cười trên mặt so với mặt trời lúc chín giờ sáng còn rực rỡ chói mắt hơn nhiều.

Phía sau là Lâm Hoài đang kéo hành lý, trên mặt cũng nở nụ cười thật tươi.

Tô Thời Sơ: “Trợ lý Lâm, nhìn anh thật đắc ý.”

Lâm Hoài: “Phu nhân, cô cũng là mặt đầy sắc xuân.”

Hai người cười tủm tỉm khen ngợi nhau, hiển nhiên đều tràn ngập mong chờ đối với chuyến đi đến Huỳnh Đảo lần này.

Một người tận hưởng kỳ nghỉ miễn phí, một người mong đợi được tăng lương, cả hai đều cảm thấy tương lai phía trước rất xán lạn.

Đến khi máy bay vừa hạ cánh, Tô Thời Sơ đã nhanh chóng vui vẻ chạy lên phía trước.

Huỳnh Đảo là một hòn đảo hoàn toàn tự nhiên, không chỉ giàu khoáng sản mà còn là thiên đường của động vật và thực vật. So với các thành phố công nghiệp bị ô nhiễm, chất lượng nước ở đây rõ ràng tốt hơn nhiều, ngay cả không khí cũng trong lành hơn.

Hai mắt Tô Thời Sơ sáng ngời, tuy rằng vẫn chưa thực sự bắt đầu chuyến đi nhưng cô có cảm giác lựa chọn chuyến đi lần này quả thật không sai.



Nhìn thấy hai người họ vui mừng lên chuyến bay đến Huỳnh Đảo, Ân Dĩ Mặc mím môi, lạnh nhạt xoay người, đôi chân dài thẳng tắp bước về phía trước, đi đến một phòng chờ khác.

Hai giờ sau.

Trọng Thành.

Vừa xuống máy bay, Ân Dĩ Mặc đã nhíu mày lại, so với thời tiết nắng ấm chói chang bên phía Tô Thời Sơ thì ở thành phố này lại đổ mưa liên miên.

Trọng Thành vẫn luôn có mưa nhiều, nhất là mùa thu, một trận mưa kéo dài hơn nữa tháng, đây đều là chuyện bình thường.

Anh cầm ô, thân thể cao lớn đứng ở ven đường. Một thân âu phục đen kịt được may thủ công, một tay để trong túi quần, tay kia cầm một chiếc ô màu đen.

Chỉ nhìn vào bóng lưng của anh cũng cảm nhận được khí chất tao nhã và quý phái, bộ dạng đẹp trai anh tuấn của anh tựa như một phong cảnh trong mưa.

Có không ít phụ nữ ở Trọng Thành đi ngang qua đây đều không nhịn được mà lén quay đầu lại nhìn anh thêm vài lần nữa, tim đập loạn nhịp, xấu hổ đỏ mặt.

Còn có mấy người đi lên hỏi phương thức liên lạc của anh nhưng Ân Dĩ Mặc không có kiên nhẫn, đôi mắt lạnh lùng liếc mắt nhìn họ một cái khiến cho cả đám nhất thời sợ hãi, khuôn mặt đỏ hồng chuyển dần sang trắng, không dám nhìn anh nữa, nhanh chóng che ô rời đi.

Anh càng lúc càng không kiên nhẫn, hai hàng lông mày khẽ nhíu lại.

Chẳng bao lâu, taxi dừng lại ở trước mặt anh.

Ân Dĩ Mặc nói địa chỉ, ngồi vào ghế sau, khép mắt lại nghỉ ngơi.

Anh không thích Trọng Thành, cho dù là khí hậu hay lối sống ở đây, anh đều không thích.

Ân Dĩ Mặc dựa lưng vào ghế, phiền não nhéo mi tâm, trong đầu hiện lên hình ảnh tươi cười xán lạn trên mặt Tô Thời Sơ, huyệt thái dương đột nhiên giật giật.

Anh vậy mà lại để người phụ nữ kia quang minh chính đại đi du lịch.

Tuy nhiên, chỉ khi tách cô ra, anh mới có thể nhìn rõ sự thật về một số điều.

Cuộc trò chuyện lần trước cùng Tô Thắng Quốc vẫn còn đọng lại trong đầu anh.

‘Lúc ấy, Thời Sơ mặc một chiếc váy trắng nhuốm máu đỏ tươi, đứa trẻ nhỏ tuổi như vậy, đầu đầy máu nằm trong thùng rác, tôi thật sự rất đau lòng, không nhịn được mới ôm con bé đi, Trọng Thành đối với con bé mà nói, hẳn không phải là nơi tốt lành để sinh sống, cho nên liền dắt nó đến Thượng Thành cùng tôi.’

Những thứ này vốn không có điều gì đáng nghi ngờ, nhưng điểm bất cập ở đây, quê hương của Tống Thanh Thanh cũng ở Trọng Thành.

Năm đó Tống Thanh Thanh ở nước ngoài suýt bị lừa bán khiến mẹ Tống lo lắng sợ hãi, người nhà lập tức trở về nước, cùng nhau sinh sống tại nhà cũ. Chờ đến khi Tống Thanh Thanh trưởng thành mới ra nước ngoài sinh sống và phát triển sự nghiệp một lần nữa.

Tuy rằng anh không biết giữa hai người có quan hệ gì, nhưng Ân Dĩ Mặc luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.

Anh đoán, có lẽ, Tô Thời Sơ là đứa con gái khác bị thất lạc năm đó của nhà họ Tống.

Cũng chính bởi vì có suy đoán như vậy, anh mới một mình đi đến Trọng Thành muốn điều tra chân tướng.

Trời đổ mưa, xe và người đi trên đường rất ít, taxi lái rất nhanh, tài xế vốn muốn giải tỏa sự buồn bực của Ân Dĩ Mặc, nhưng bởi vì trên người anh toát lên sự lạnh lùng khó gần, khiến cho tài xế phải ngậm miệng lại.

Tuy tài xế không biết Ân Dĩ Mặc là ai nhưng nhìn thấy khí chất của anh, vẫn có thể đoán được anh không có quyền thì cũng có tiền.

Xe đến nơi, Ân Dĩ Mặc nhanh chóng đưa tiền, mở cửa xe đi ra ngoài.

Nhà cũ của nhà họ Tống.

Mấy năm nay, vợ chồng nhà họ Tống vẫn luôn phát triển ở nước ngoài, rất ít khi đến ở tại căn nhà cũ này, bất quá cũng chỉ có vài người chuyên quét dọn đến trông coi nơi này, cũng không tính là vắng vẻ.

Vốn là muốn đến nhìn qua một số đồ đạc ở đây, kết quả lại bị một người làm lớn tuổi của nhà họ Tống ngăn cản ở trước cửa.

“Xin lỗi, Ân tổng, ông Tống có dặn dò, bất cứ ai cũng không được tự tiện ra vào nơi này.” Người làm lớn tuổi ấy cũng biết quan hệ giữa anh và cô chủ nhà mình, coi như là cung kính, nhưng hiển nhiên không có ý nhượng bộ.

“Tôi thuận tiện đến xem một chút, tiện thể giúp Thanh Thanh lấy một ít đồ, cái này cũng không được à?” Ân Dĩ Mặc trầm mặc.

“Nếu cô chủ có đồ cần dùng, vậy thì để cô ấy gọi điện cho quản gia trong nhà, tôi sẽ gửi qua cho cô chủ, cảm ơn Ân tổng đã nhọc lòng.”

Kiên quyết không cho anh vào.

Ân Dĩ Mặc nhíu mày, nhất thời mất đi kiên nhẫn, xoay người rời đi.

Không đi được mấy bước, anh vô tình nhìn thấy một người đàn ông quen thuộc đang đi về phía anh.