Chương 99: Thích ăn cay

Lâm Hoài ở phía sau cúi đầu không nói gì, nhưng trong lòng lại vô cùng kinh ngạc.

Anh vốn đã biết Tô Thời Sơ có năng lực xuất sắc cũng như tư duy nhanh nhẹn, nhưng lại không nghĩ đầu óc và phản ứng của cô lại tuyệt hảo đến như thế, chỉ với vài câu nói, cô đã thành công hoá giải mối nguy tiềm ẩn bằng cách lợi dụng sự bất mãn của Thương Lão.

Chẳng trách ngay từ đầu Ân tổng đã yêu cầu với cô ấy giống như một nhân viên cấp cao, không phải không có lý.

Nghĩ đến đây, Lâm Hoài càng kính nể Ân Dĩ Mặc.

Anh tin rằng có tìm được một nhân tài không phải dễ dàng, như có được một thiên lý mã. Tuy rằng Tô Thời Sơ là thiên lý mã, nhưng cũng cần có mắt nhìn người của Ân Dĩ Mặc, nếu không cả cuộc đời cô rất có thể vẫn chỉ là một phóng viên giải trí.

Nhưng điều mà Lâm Hoài không biết chính là, có vài người ngay từ đầu, chính là một viên trân châu phát sáng rực rỡ.



Vừa mới đặt chân lên đảo đã có ân huệ như vậy, Thương Lão quả nhiên không đưa ra bất kỳ yêu cầu gì, mọi việc trên đảo đều được sắp xếp và thực hiện theo như đúng kế hoạch của Ân Dĩ Mặc.

Tô Thời Sơ vô cùng hài lòng, mỗi ngày cô vẫn sống nhàn nhã như trước, chẳng qua là chỉ cần thường xuyên đi kiểm tra tiến độ tiến hành dự án một chút, sau đó lập biên bản ghi chép tiến độ liên quan.

Khoảng ba ngày sau, có một vị khách bất ngờ tới đảo.

Nghe nói là một nhà đầu tư khác ở Huỳnh Đảo, Tô Thời Sơ rất tò mò ra khỏi phòng, muốn đi góp vui.

Lúc đầu, cô chỉ biết Ân Dĩ Mặc đã thắng thầu dự án ở Huỳnh Đảo, sau đó cô mới biết được, thì ra hạng mục này còn có các nhà đầu tư khác đến chia cổ phần và quyền khống chế, nhưng tỷ lệ phần trăm không lớn nên cô cũng không để ý. Nhưng cô không ngờ đối phương lại đích thân phái người tới, cô nhất thời có chút hứng thú.

Rốt cuộc là ai gan to bằng trời chứ, có thể đoạt được cổ phần từ trong tay Ân Dĩ Mặc cũng không hề dễ dàng gì, giờ lại còn tự mình tới kiểm tra tiến độ ư?

Khi nhìn thấy người tới, Tô Thời Sơ cũng không khỏi kinh ngạc.

Hoá ra là Thịnh Vọng.

“Chào Tô Thời Sơ, đã lâu không gặp.” Thịnh Vọng nở một nụ cười nhàn nhạt, dáng vẻ vẫn như một thiếu niên tuấn tú tràn đầy sức trẻ.

Lúc đi học, Thịnh Vọng vẫn đẹp trai và nhẹ nhàng như vậy. Mấy năm nay trôi qua, Anh ta dường như không có thay đổi gì, vẫn mang theo thanh xuân cùng ánh mặt trời năm ấy.

Lúc đầu Tô Thời Sơ sửng sốt một chút, sau đó gật đầu, lễ phép cười nói: “Thịnh học trưởng, đã lâu không gặp.”

Nhìn thấy Thịnh Vọng, cô còn có chút xấu hổ.

Chuyện lần trước Thịnh Vọng dẫn cô đến bàn rượu còn rõ ràng như in trước mắt, tuy chuyện cũng đã lâu rồi nhưng cô vẫn còn thấy có chút áy náy.

Thịnh Vọng ngược lại không thèm để ý chút nào, cười cười đi tới: “Ân Dĩ Mặc phái cô đến theo dõi tiến độ hả?”

Vừa nói, ánh mắt anh ta vô tình liếc nhẹ về phía Tô Thời Sơ, đôi mắt dài hẹp ẩn chứa vẻ kinh ngạc.

Quả nhiên cô vẫn giống như lúc còn đi học, xinh đẹp quyến rũ lay động lòng người. Sau khi ăn diện lại càng có vẻ quyến rũ hơn.

Tô Thời Sơ gật đầu: “Đúng vậy, Thịnh học trưởng tới đây là để…”

“Tôi là một nhà đầu tư khác của dự án Đảo Huỳnh Đảo.” Nụ cười của Thịnh Vọng dần dần sâu hơn, giọng nói dễ chịu đến mức khiến người ta vô thức rơi vào cơn nghiện.

Nghe vậy, Tô Thời Sơ rất bất ngờ, nhưng nghĩ đến sản nghiệp nhà họ Thịnh, cô cũng nhanh chóng tiếp nhận.

“Xin hỏi cô Tô có thời gian không, có thể dẫn tôi đi tìm hiểu các hạng mục hiện tại ở đảo Huỳnh không?”

Thịnh Vọng tươi cười tùy ý, ánh mắt loé lên một tia sáng mờ nhạt, trong lời nói có cả sự chân thành thành khẩn, làm cho Tô Thời Sơ không có đường cự tuyệt.

Cô mím môi, tươi cười chuẩn mực: “Đương nhiên rồi, không thành vấn đề.”



Tuy rằng lúc đầu có chút xấu hổ, nhưng dù sao với tính cách nhẹ nhàng tinh tế của Thịnh Vọng, cùng với vài câu quan tâm thăm hỏi, làm cho bầu không khí không còn bớt gượng gạo hơn trước, hai người bắt đầu trò chuyện rất thoải mái.

“Lúc đi học tôi đã cảm thấy cô rất ưu tú, không ngờ rằng sau khi tốt nghiệp cô vẫn rất lợi hại như vậy.”

“Thịnh học trưởng cứ nói đùa, tôi mà đem so được với Thịnh học trưởng đây á, còn kém xa lắm.”

“Đừng khiêm tốn nữa, tôi không thấy mình có gì giỏi hơn cô cả, nếu không thì tại sao người đứng đầu chuyên ngành hàng năm lại không phải là tôi chứ?”



Tiếng cười vang lên không ngớt, tâm trạng của Lâm Hoài cực kỳ phức tạp.

Anh ta yên lặng lấy điện thoại di động ra, muốn gọi điện thoại cho Ân Dĩ Mặc.

“Ân tổng, phu nhân cô ấy…”

“Đang bận, là kế hoạch xảy ra vấn đề gì sao?” Giọng nói khàn khàn và trầm ấm của người đàn ông ở đầu bên kia điện thoại vang lên, lộ ra chút không kiên nhẫn.

Lâm Hoài lập tức biết mình gọi điện không đúng thời điểm, vội vàng nói mấy câu liền cúp điện thoại, không dám đề cập đến Thịnh Vọng.

Xem ra công việc của Ân tổng không thuận lợi, nếu như nói cho anh ấy biết, bây giờ phu nhân đang nói chuyện rất vui vẻ với một người bạn cũ, hơn nữa còn là một người bạn cũ vừa đẹp trai vừa giàu có, phỏng chừng có thể sẽ khiến anh ta tức chết mất.

Tốt nhất là đợi tâm tình của Ân tổng tốt rồi mới báo cáo, nếu không chuyện tăng lương sẽ trở nên vô vọng mất.



Trọng Thành.

Ân Dĩ Mặc chưa bao giờ tưởng tượng rằng một ngày nào đó anh và Lục Cảnh Thâm ngồi trong một quán lẩu ở Trọng Thành cùng ăn lẩu.

Rất nhanh, nhân viên phục vụ đặt một đĩa rau trên bàn, còn không quên nhìn hai người bọn họ một cái, ánh mắt sáng bừng, còn không nỡ rời đi.

Sự xuất hiện của hai mỹ nam cùng lúc, đương nhiên không khỏi khiến người ta chú ý.

Hai người ngồi nghiêm chỉnh, trước mặt là nồi lẩu nóng toả khói lượn lờ, sắc mặt hai người đều rất cứng ngắc lạnh lùng.

Lẩu là đặc sản của Trọng Thành, nhưng Ân Dĩ Mặc không hề thích nó. Anh chỉ thích thanh đạm, ghét dầu mỡ cay cay, nên đương nhiên không có hứng thú với những thứ này.

Lục Cảnh Thâm nhìn ra vẻ khó chịu trên mặt Ân Dĩ Mặc, tinh nghịch nhún nhún vai, không để ý ai ngờ gắp một miếng, nhún vào nước lẩu rồi liền gắp ra, đặt lên đĩa:

“Thanh Thanh sinh ra và lớn lên ở Trọng Thành, thích ăn cay.”

Ngụ ý nói là hai người không thể ăn cùng nhau.

Ân Dĩ Mặc cau mày, tức giận gắp một miếng thịt, cho vào nồi luộc chín rồi bỏ vào miệng: “Thói quen là có thể thay đổi, huống chi, tôi cũng không nói tôi không thích…”

Thịt còn chưa nuốt xuống, Ân Dĩ Mặc đã bắt đầu ho khan một cách tuyệt vọng, nước mắt đều chảy hết cả ra, nhân viên phục vụ quan sát bên này hồi lâu, nhận ra anh đang bị sặc, lập tức nhiệt tình rót cho anh một ly nước.

Khóe môi Lục Cảnh Thâm cong lên, không tiếp tục cãi nhau với anh.

Uống nước xong, Ân Dĩ Mặc thuận miệng: “Đêm khuya, anh đến nhà Tống làm gì?”

Đối phương không trả lời mà hỏi ngược lại: “Vậy còn anh, ban đêm trèo tường đến nhà Tống tìm cái gì?”

Ân Dĩ Mặc không nói gì.

Anh không thể nói cho Lục Cảnh Thâm biết, anh cảm thấy Tống Thanh Thanh bây giờ quá khác biệt so với Tống Thanh Thanh trong trí nhớ của anh.

Không đợi anh mở miệng, mi tâm Lục Cảnh Thâm nhíu lại: “Tôi cảm thấy Thanh Thanh không giống trước kia.”

Nghe vậy, Ân Dĩ Mặc lập tức ngẩng đầu, trong mắt anh hiện lên một tia u ám khó phát hiện.

“Tôi đến đây để tìm những bức ảnh rõ ràng trước đây để kiểm tra một chút.”

Lục Cảnh Thâm nói thẳng thắn, không chút ẩn ý: “Cho dù một người có lớn lên, đôi khi dung mạo của người đó khi còn nhỏ cũng sẽ không khác biệt với hiện tại lắm.”

Ân Dĩ Mặc từ chối cho ý kiến.

Tuy rằng anh không có kinh nghiệm thân thiết với Tống Thanh Thanh khi còn nhỏ như Lục Cảnh Thâm, nhưng anh cũng cảm thấy rõ ràng, Tống Thanh Thanh bây giờ hoàn toàn khác với cô gái trong trí nhớ của anh.

“Thanh Thanh bây giờ cũng thích ăn cay?”