Chương 30: Hại người thành hại mình, tức chết cô ta (2)

“Cho nên……” Bạch Tưởng mặc kệ ý mỉa mai trong lời nói của cô ta, đôi mắt bình tĩnh nhìn phía trước, thái độ vô cùng nghiêm túc, vô cùng thành kính mở miệng, “Chúng ta thân là luật sư, thì phải tìm ra sự thật, phòng trường hợp bị bằng chứng giả lừa mắt, dẫn đến toà án đưa ra phán đoán sai, khiến người xấu ung dung ngoài vòng pháp luật, làm người vô tội bị kết án oan.”

Giống như bốn năm trước……

Cô nắm chặt tay, trong giọng nói mang theo một chút run rẩy, “Kết án oan, sẽ ảnh hưởng đến cả đời bị cáo.”

Giống như cô……

Thái độ Bạch Tưởng quá mức nghiêm túc, trong lúc nhất thời ngay cả Lục Na cũng cảm thấy cô nói có lý, nhìn cô bên ngoài thì tỏ ra mạnh mẽ nhưng trong mắt lại chứa đựng bi thương, nhất thời cô ta không dám nói gì.

Tô Nguyệt Kỳ nhíu mày, phá vỡ không khí kỳ dị trong phòng học, “Chị, kết án sai xác thực là có, nhưng điều đó không chứng minh vụ án này kết án sai!”

Bạch Tưởng lấy lại tinh thần, liếc cô ta một cái rồi nhìn về phía luật sư Trương Thành Kinh, ánh mắt cô bình tĩnh đến lạ.

Trương Thành Kinh kinh ngạc nhìn Bạch Tưởng.

Vụ án này vì có liên quan đến rất nhiều quan chức bên trên, cho nên ngay từ đầu tuy rằng khá ầm ĩ, nhưng sau đó dần trở nên mờ nhạt, đặc biệt là tiến triển sau đó…… Cô gái nhỏ này làm sao mà biết?

Ông ta ho khan một tiếng, vẻ mặt dần dần có chút ngưng trọng. Nhưng lời ông ta nói lại khiến Tô Nguyệt Kỳ mở to hai mắt.

“Một năm sau, bị cáo tìm được chứng cứ, chứng minh bản thân mình trong sạch.”

……

Im lặng.

Trong phòng học, im lặng đến kỳ lạ.

Sau khi im lặng được một lát, cùng với tiếng khen ngợi của Kiều Mộc, trong phòng học liên tiếp vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt.

Từng tiếng vỗ tay như tát vào mặt Tô Nguyệt Kỳ, khiến mặt cô ta đổi màu như tắc kè!

Thưởng thức vẻ mặt thay đổi thất thường của Tô Nguyệt Kỳ khiến Bạch Tưởng sảng khoái trong lòng.

Tuy rằng cảm thấy hôm nay nổi bật sẽ không tốt lắm, nhưng nhìn cô ta này bị bẽ mặt, cô đặc biệt vui vẻ.

Buổi tọa đàm kết thúc, cô kéo cánh tay Kiều Mộc đi ra ngoài, mặc kế ánh mắt của Tô Nguyệt Kỳ.

Dựa vào cá tính của cô ta, hôm nay không thể nổi bật khiến cho Trương Thành Kinh chú ý, khẳng định sẽ không cam tâm đâu nhỉ?

Quả nhiên, cô thấy Tô Nguyệt Kỳ cắn chặt răng bước nhanh đến bục giảng, “Luật sư Trương, em có vấn đề muốn hỏi thầy, xin hỏi thầy có thời gian không……”

Trương Thành Kinh vẫy vẫy tay không thèm nhìn cô ta, “Bạn học chờ một chút.”

Nói xong, ông ta bước vội hai bước, kêu Bạch Tưởng sắp bước ra khỏi phòng: “Aizz, bạn học Bạch Tưởng!”

Gì đây?

Gọi cô à?

Bạch Tưởng có chút kinh ngạc, quay đầu dùng thái độ cung kính gọi một tiếng: “Luật sư Trương.”

Trương Thành Kinh đi đến trước mặt cô, cười vô cùng hiền lành, “Tôi có thể hỏi bạn một vấn đề không?”

Bạch Tưởng thấy mặt Tô Nguyệt Kỳ thối hoắc, tâm tình cô rất tốt.

Cô gật gật đầu, “Thầy cứ hỏi ạ.”

“Sao bạn biết nhân chứng không nói sai?”

Bạch Tưởng mỉm cười, “Lời nhân chứng nói không phạm sai lầm ở góc độ logic, tuy luật sư Ngô công kích, khiến mọi người cho rằng tinh thần nhân chứng có vấn đề, chứng minh nhân chứng không thể làm chứng, nhưng nếu đặt bản thân vào hoàn cảnh của người khác thì lời nhân chứng nói vẫn có khả năng không sai. Hơn nữa lúc ấy tuy cảm xúc nhân chứng kích động, nhưng lại không có dấu hiệu nói nhầm.”

Trương Thành Kinh gật gật đầu, “Bạn học, bạn có muốn đến Viễn Bang thực tập không?”

Hả……?!

Bạch Tưởng sợ ngây người.

Đây…… Có tính là bánh nhân thịt rơi từ trên trời xuống không?

Viễn Bang đó……

Có điều…… Rất nhanh cô đã nghĩ xong.

Cười khổ một tiếng, Bạch Tưởng thẳng thắn trả lời, “Thầy Trương, có thể là thầy chưa nhìn kỹ sơ yếu lý lịch của em, em...…”

………….