Chương 6

Hôm qua điều tra đến nửa đêm, sáng sớm hôm nay lại ra ngoài hỏi thăm nhân chứng, hộp mì gói tối qua ăn đã tiêu hóa sạch sẽ rồi.

Lưu Vũ bảo Lục Chinh đỗ xe ở bên đường, anh ta xuống mua vài cái bánh bao: “Bánh bao nhân thịt chính thống, đội trưởng Lục, ăn một cái không?”

Lục Chinh khởi động xe: “Tôi chỉ ăn nhân đậu.”

Lưu Vũ mở túi: “Tiểu Nghiên ăn một cái không?”

Hà Tư Nghiên khua tay: “Tôi không ăn, giảm cân.”

Lưu Vũ căng cổ họng: “Cô giảm cân cái gì? Ngoại trừ người trong đội chúng ta ra, không ai thưởng thức vẻ đẹp của cảnh sát nữ tổ trọng án đâu.”

Hà Tư Nghiên trợn mắt: “Anh lo ăn bánh bao đi, đỡ cho tôi phải dùng khăn giấy bịt miệng anh.”

Lưu Vũ nhét nửa cái bánh bao vào miệng, cười híp mắt dựa vào ghế phía sau người: “Tôi nói này, hai người sống tẻ nhạt quá rồi đó. Sáng sớm ăn một cái bánh bao nhân thịt thơm lừng, chữa lành biết bao nhiêu, vụ án có đáng sợ hơn nữa cũng có thể chinh phục được. Con người phải có hi vọng, phải không, đội trưởng Lục?”

Lục Chinh không lên tiếng.

Lưu Vũ dựa vào ghế sau người, nhàn nhã vô tư mở túi ni lông, trong xe bị mùi dầu mỡ của bánh bao nhân thịt chiếm đóng.

Cửa sổ xe mở hết cỡ, gió thổi vào, thứ mùi khiến người ta không vui nhanh chóng tan đi.

*

Chợ Hồng Hâm nằm ở cực tây của thành phố, là trung tâm giao dịch thủy hải sản tươi sống, thịt, gia cầm, nông sản, và các sản phẩm phụ lớn nhất thành phố N.

Bởi vì giá rau tương đối rẻ nên một số căn tin cho công nhân và người già có nhiều thời gian thường sẽ bỏ cũ lấy mới, vượt qua nửa thành phố để đến đây mua rau.

Lúc này đã qua giờ cao điểm mua rau buổi sáng, không còn khách hàng trả tiền chen chúc, ồn ào nữa, những ông bà chủ bán rau củ quả kia không có việc gì làm, đang bàn tán chuyện vừa mới nghe được.

“Dữ dội lắm, xảy ra chuyện rồi, nghe nói trong đống thịt vụn bên chỗ bán thịt có đốt tay người.”

“Ôi trời ơi, dọa người quá.”

“Nói là phân xác, thi thể vẫn chưa tìm thấy.”

“Vậy sao mà tìm được chứ, đều băm nhuyễn hết rồi.”

“Này, đừng nói nữa, nổi hết da gà rồi. Bốn giờ sáng mai tôi còn phải đi lấy rau…”

Sạp thịt heo báo cảnh sát nằm ở phía sau chợ đầu mối, đi ngang qua khu thủy sản.

Cuộc sống của người hiện đại tiện lợi, cá đều được gϊếŧ ở chợ, sau đó mới mang về nhà.

Mỗi lần gϊếŧ một con cá, mặt thớt ẩm ướt đều lưu lại một đống màu đỏ sẫm, nếu ông chủ thích sạch sẽ một chút thì thường sẽ dội một chậu nước sạch ngay sau đó.

Máu tanh bị nước dội trông nhạt đi một chút, nhưng mùi tanh vẫn như cũ.

Nhiệt độ hôm nay đột nhiên lên cao, mùi tanh nồng nặc kia lan tỏa khắp không khí, trộn lẫn với mùi thối của ống cống, càng khiến người ta buồn nôn.

Lục Chinh không thay đổi sắc mặt đi xuyên qua từng dãy sạp, Hà Tư Nghiên đi theo phía sau, vết máu đỏ sẫm kia lướt qua đôi bốt da của anh rồi lại biến mất, hóa thành từng dâu chân màu đỏ ướt đẫm đáng sợ.

Người chiến đấu với ác quỷ bắt buộc phải đích thân đi tới bên cạnh nó, trở thành hàng xóm với bóng tối. Thời gian lâu dần, trên người bọn họ cũng nhuốm hơi thở của ác quỷ.

Đây cũng là nguồn gốc khí chất lạnh lùng của Lục Chinh.

Trước cửa sạp báo cảnh sát kia đã giăng dây cảnh báo màu vàng, xung quanh đứng đầy người hóng chuyện.

Sạp bán thịt này có diện tích không lớn lắm, khoảng năm sáu mét vuông. Trên bàn gỗ hướng ra ngoài có để một thớ thịt tươi lớn đợi chặt, cái kệ bên cạnh để lộn xộn một đống dao, nào là dao lóc xương, dao chặt xương, dao cắt thịt, đầy đủ cả.

Nơi thanh toán có treo một tấm biển mã QR, một mặt xanh dương một mặt xanh lá. Phía dưới còn để một hộp thiếc, có chút tiền mặt. Trên bề mặt tiền giấy và tiền xu có vết dầu mỡ rõ rệt, hiển nhiên ông chủ tiệm thịt thường xuyên sử dụng bàn tay mới chặt xong thịt để thu và trả tiền thừa.

Trên cái kệ phía sau bàn chặt thịt có để một chiếc máy xay thịt. Vì trải qua nhiều năm nên bề mặt dính đầy những vết dầu màu đen.

Thấy Lục Chinh đến, cảnh sát khu vực đi tới gần đưa túi trong tay cho anh: “Đội trưởng Lục, đã kiểm tra rồi, quả thực là ngón tay người, chỉ là thịt bị trộn quá vụn không nhìn ra được gì cả, đã thông báo cho khoa kỹ thuật đến rồi.”

Ông chủ tiệm Vương Đại Giang mặt mày ủ rũ: “Cảnh sát à, chuyện này thật là hiểu lầm lớn mà, cho tôi mười lá gan tôi cũng không dám lấy thịt người đến bán đâu. Tôi là một người buôn bán đàng hoàng…”

Lục Chinh không tiếp lời ông ta, cúi đầu mở túi ni lông màu trắng kia ra, đôi mắt như chim ưng nhìn vào trong.

Thịt đã trộn xong, màu trắng hồng, một đốt ngón tay của trẻ nhỏ trộn lẫn bên trong, kỳ dị mà nổi bật.

Người bình thường nhìn thấy những thứ này, ít nhiều gì cũng có chút sợ hãi hoặc ngạc nhiên, nhưng sắc mặt Lục Chinh bình tĩnh, đường nét khuôn mặt lạnh lùng không có thay đổi gì cả.

Chuyện này... Cũng bình tĩnh quá rồi.

Bình tĩnh đến đáng sợ.

Vương Đại Giang bỗng toát mồ hôi lạnh…

Lục Chinh chợt ngẩng đầu nhìn ông ta: “Chỗ thịt này là ông trộn à?”

“Không… Không phải, đây là phần thịt nọng heo được gia công sẵn ở nhà máy thịt, bọn tôi trực tiếp mua về bán.”

“Nhà máy thịt nào?” Con ngươi Lục Chinh đen láy, ánh mắt lạnh lùng, vô cùng có tính áp bức khiến người ta không dám nói dối lấy một câu.

Đầu lưỡi Vương Đại Giang hơi líu lại: “Phong… Phong Nguyên. Sạp bán thịt, bán gia cầm sống ở chợ chúng tôi đều lấy hàng ở đó.

Lục Chinh nhìn Hà Tư Nghiên một cái, cô ấy lập tức sắp xếp người ra ngoài.

Không bao lâu sau, đồng nghiệp của khoa kỹ thuật đã tới lấy mẫu một cách triệt để.

Vương Đại Giang nhìn bọn họ lúc thì thu thập cái này, lúc thì thu thập cái kia, ngay cả bùn đất trên sàn cũng không bỏ qua, lòng liên tục run rẩy: “Cảnh sát à, tôi không có gϊếŧ người, không có thật mà. Chắc chắn vấn đề nằm ở phía nhà máy thịt bên kia…”

Lục Chinh dừng động tác trong tay, liếc ông ta một cái.

Vương Đại Giang bị cái nhìn của anh làm run chân, lập tức im miệng.

Ở trong góc có để mấy túi ni lông màu trắng trống không, Lục Chinh nhạy bén khom lưng sờ bên trong túi, ngón tay chạm vào cảm giác dầu mỡ quen thuộc.

Anh đứng dậy, đưa túi cho đồng nghiệp bên cạnh: “Cái này cũng mang về kiểm tra.”

Lòng Vương Đại Giang rơi lộp độp, còn che giấu nữa, có thể ông ta sẽ dính vào chuyện lớn mất.

“Cảnh… Cảnh sát à… Thịt này… Có… Có chút vấn đề…”

Lục Chinh ngừng động tác trong tay, ngẩng đầu nhìn về phía ông ta, con ngươi đen láy.

Vương Đại Giang: “Sáng hôm qua, tôi lấy hàng về thì phát hiện trên thớt của nhà tôi có để hai túi thịt nát đã được gia công xong, nặng hơn hai mươi cân. Tôi thấy thịt khá tươi mới, còn ngon hơn cả thịt nọng heo ở nhà máy thịt nữa, nên đã giữ lại. Cảnh sát à, anh không biết đó thôi, dạo này sạp bán thịt chúng tôi căn bản không kiếm được tiền, nhà xưởng thịt bên kia lại cứ lên giá, sạp thịt chúng tôi bán mắc thì không ai mua…”

Lục Chinh cắt ngang lời ông ta và hỏi: “Thịt đâu?”

“Bán… Hết rồi.”

“Bán đi đâu?”

“Sạp bánh bao… Sạp hoành thánh gần đây.”

“Ọe…” Lưu Vũ vừa mới ăn bốn cái bánh bao nôn ra.

Lục Chinh nhận lấy cồn từ người đồng nghiệp để rửa sạch tay: “Tôi nghĩ giáo viên môn trinh thám của cậu không nói cho cậu biết là khi xảy ra vụ án băm xác, tốt nhất đừng ăn bánh bao nhân thịt đâu nhỉ.”

“Ọe… Lão đại, lần sau gặp chuyện này anh có thể nói sớm chút không?”

Lục Chinh vỗ vai anh ta: “Bánh bao mà cậu ăn sử dụng thịt của hôm qua.”

Lưu Vũ: “...”

Lục Chinh: “Vừa nãy tôi nhìn một vòng, trong chợ không có camera, cậu đi kiểm tra những camera bên đường đi.”

Vương Đại Giang rét run: “Cảnh sát, chỗ thịt đó là tôi nhặt được thật mà, tôi không biết mọi chuyện sẽ thành ra thế này, tôi không có gϊếŧ người.”

Lục Chinh đút tay vào túi, liếc mắt nhìn ông ta: “Oan uổng hay không, bọn tôi chỉ xem bằng chứng.”

“...” Vương Đại Giang nhìn vào mắt Lục Chinh, ông ta cảm thấy bản thân như bị kéo vào trong vực sâu vô tận, mà anh chính là ác ma muốn xé rách ông ta.

Buổi chiều, bên phía khoa kỹ thuật gửi đến vài tập báo cáo.

Một tập là báo cáo xét nghiệm so sánh ADN tóc trong nhà của Tiểu Soái và bàn chân kia, người chết quả thực là Tiểu Soái.

Một tập là báo cáo xét nghiệm so sánh ADN còn sót lại trong túi ni lông ở sạp bán thịt và ngón tay, chỗ thịt đó thuộc về chủ nhân của ngón tay, hơn nữa kết quả kiểm tra trật tự ADN có độ trùng khớp cao với Tiểu Soái.

“Những mẫu vật khác ở hiện trường đang lấy mẫu, không tìm thấy bất cứ phần cơ thể nào liên quan.”

Hà Tư Nghiên: “Xem ra, Vương Đại Giang không nói dối, quả thực thịt là ông ta nhặt được.”

Lưu Vũ: “Thịt tùy tiện nhặt về mà vẫn dám lấy ra bán, tên khốn này căn bản cũng không phải người tốt gì, nhốt ông ta vài ngày cho nhớ…”

Lục Chinh “ừ” một tiếng, chuyện này không chỉ đơn giản là việc ông ta không phải người như vậy.

Hung thủ quen biết, thậm chí vô cùng hiểu rõ về Vương Đại Giang, hắn ta dám chắc Vương Đại Giang sẽ tiêu thụ chỗ thịt đó chứ không phải xử lý gì khác.

Hung thủ chắc là một người đàn ông, chưa từng tiếp nhận giáo dục bậc cao, làm việc lôi tha lôi thôi, quen sử dụng công cụ như dao lóc thịt, dao chặt xương, chắc những thứ này có liên quan đến nghề nghiệp của gã ta.

Mặc dù thời gian tử vong của người bị hại trở nên mơ hồ vì bị băm xác, nhưng phần thịt vẫn còn tươi mới, thời gian tử vong chắc trong vòng bốn mươi tám tiếng.

Thời gian nhập hàng mỗi ngày của Vương Đại Giang là bốn giờ sáng, hung thủ lựa chọn thời gian vứt xác sẽ sớm hơn, trong khoảng một giờ đến ba giờ sáng.

Camera trên con đường lớn gần đây đều không quay được gã ta, chứng minh gã ta đi đường nhỏ, vô cùng quen thuộc với khu vực này, rất có khả năng ở ngay gần đó.

Lục Chinh: “Đại Vũ, Tư Nghiên, đi điều tra những sạp bán thịt ở chợ Hồng Hâm kia, những người có quen biết với Vương Đại Giang, chú trọng việc rà soát hành tung ba ngày gần đây.”

“Rõ.”

Người thành phố N sử dụng thành thạo dao lóc xương, lại quen biết Vương Đại Giang còn có một tốp người. Bọn họ lấy sỉ thịt ở chỗ Vương Đại Giang, sau đó tăng giá bán vào trong siêu thị trước cửa khu dân cư.

Lục Chinh kiểm tra lịch sử nhận tiền của Vương Đại Giang, ông ta có mấy người khách hàng cố định.

Trong đó có một cửa hàng cách nhà Tiểu Soái và khu dân cư Thành Dương rất gần, tên là siêu thị Phúc Vinh.

Nếu lỗ mãng đến đó dễ đánh rắn động cỏ, anh về nhà đổi bộ quần áo thường, lái xe đến trước cửa siêu thị Phúc Vinh.

Giờ cao điểm tan tầm, giao thông ở thành phố N vô cùng tắc nghẽn, Vân Miểu đỗ xe vào hầm, sau đó đi bộ đến siêu thị Phúc Vinh cách một con phố.

Ông chủ để một cái tủ lạnh ở cửa, bên trong đặt đầy các loại thức uống lạnh. Thời tiết quá nóng, Vân Miểu mua một cây kem socola, vừa ăn vừa đi vào trong.

Đây là một siêu thị ở khu dân cư bình thường đến nỗi không thể bình thường hơn được nữa, tầng một bán đồ tươi sống và đồ ăn vặt, tầng hai bán đồ dùng hằng ngày.

Đến rồi thì phải mua gì đó về nhà, Vân Miểu lấy một ít rau xanh ở lầu một, rồi lên lầu hai mua một chiếc ô. Khi cô đang muốn xuống dưới thanh toán thì nhìn thấy một người đàn ông mặc quần áo màu đen ngồi xổm trên đất lựa chọn bao tay cao su. Loại bao tay cao su đó rất mỏng, người bình thường rất ít dùng, nhưng anh ta lại lấy sạch hàng trên kệ.

Thân hình người đàn ông cao lớn, hơi gầy, Vân Miểu chú ý đến anh ta đeo khẩu trang và mắt kính.

Vân Miểu cắn miếng kem, lại gần nói: “Anh có thể chia cho tôi một đôi không? Tôi lấy để dọn dẹp đống phân của thú cưng ở nhà, thối quá rồi. Tôi tìm hết mấy siêu thị, chỉ có chỗ này có loại bao tay này thôi, làm phiền anh rồi.”

Người đàn ông không lên tiếng, cúi đầu lấy một túi trong lòng đưa cho cô.

Tầm mắt của Vân Miểu lướt ngang qua tay anh ta, anh ta mặc áo khoác tay dài, căn bản không nhìn thấy cánh tay, hơn nữa anh ta còn đeo bao tay màu đen, khớp tay thon nhỏ bọc lại trông hơi bệnh hoạn.

Người đàn ông nhanh chóng xuống lầu thanh toán.

Vân Miểu đi theo.

Người đàn ông không sử dụng thanh toán điện tử như những người trẻ thích, mà trả bằng tiền mặt. Lúc anh ta trả tiền, còn chỉ về bao tay trên tay Vân Miểu.

Khi Vân Miểu thanh toán, phát hiện tiền bao tay đã được người đàn ông kỳ quái kia thanh toán rồi, cô vội vàng đuổi theo.

Bởi vì cô đi ra quá vội vàng, nhất thời không chú ý, đυ.ng thẳng vào l*иg ngực cứng rắn quen thuộc.

“Ui…” Lục Chinh xoa ngực, đang định mắng người thì phát hiện cô gái này là Vân Miểu. Khuôn mặt vốn lạnh lùng ngay lập tức được nhuộm sự dịu dàng.

Người đàn ông mặc đồ đen kia sải bước đi xa rồi, Vân Miểu cau mày muốn đuổi theo nhưng bị Lục Chinh giữ lấy cổ tay: “Va vào anh, dù sao cũng phải nói câu xin lỗi chứ.”

Vân Miểu thu tầm mắt lại, nói một cách không tình nguyện: “Chú Lục, xin lỗi.”

Ha, lại gọi anh là chú.

Lục Chinh nhướng mày, hôm nay anh muốn làm một tên vô lại: “Chỉ xin lỗi?”

Vân Kiểu: “Chứ sao nữa?”

Lục Chinh khoanh tay: “Mời chú ăn cây kem.”

“...”