Chương 7

Bốn giờ sáng ngày hôm sau, tôi nhận được tin nhắn của Tần Hạo sau khi nghiên cứu suốt đêm.

"Bây giờ mới xong việc. Khi nào dậy thì báo anh biết nhé."

Ôi hóa ra cũng có người khổ sở như tôi, phải làm việc nửa đêm.

Tôi đáp lại anh: “Tới bệnh viện đi.”

Tần Hạo không trả lời. Tôi tưởng anh ấy lại đi họp báo cáo kết thúc nhiệm vụ nên xoa xoa cái cổ đau nhức và định quay lại văn phòng nghỉ ngơi một lát.

Khi tôi đẩy cửa ra, Tần Hạo đang ngồi ở chỗ tôi nghịch hoa Trinh Nữ trên bàn. Những chiếc lá khép lại rồi tách ra, tách ra rồi khép lại, trông chúng mỏng manh yếu đuối, đáng thương và bất lực dưới ngón tay của Tần Hạo.

"Tần Hạo! Đừng bắt nạt mấy cái lá!"

"Ồ." Tần Hạo quay đầu nhìn tôi, không ngừng vung tay.

"Vậy anh nên bắt nạt em à?"

Tôi không nói nên lời.

Tần Hạo sải bước về phía tôi: "Cả đêm em không ngủ sao? Em nghĩ mình là thần thánh sao?"

Tôi bị anh ôm vào lòng, ngáp dài: "Cái gì thế này? Anh cũng thường xuyên không ngủ. Anh nghĩ mình là siêu nhân chắc.”

“Đi thôi tiểu tiên nữ, anh sẽ đưa em đi đâu đó.”

“Em là Beefsteak!” Tôi đáp lại anh ta.

Tần Hạo vui vẻ làm theo lời tôi: “Được rồi, tiểu thư Beefsteak…”

Tần Hạo bế tôi lên xe, khởi động xe. Khi tôi tỉnh dậy lần nữa, chúng tôi đã đến lưng chừng núi, xung quanh toàn sương mù và trời vẫn còn còn tối.

Tần Hạo đỗ xe trên đỉnh núi, tôi hoàn toàn tỉnh táo, ngơ ngác nhìn vách đá.

“Anh sẽ không nhảy xuống vì tình phải không?”

Tần Hạo vỗ má tôi: “Em suy nghĩ cái gì thế?”

“Em nghĩ đến anh đấy.”

Tôi mỉm cười tựa vào người Tần Hạo, nhưng tay tôi lại không tự chủ mà bồn chồn.

Tôi ngẩng đầu, lại chạm phải đôi mắt không đáy của Tần Hạo.

Tôi lập tức đứng thẳng lên chào Tần Hạo với cách chào không chuẩn lắm:

“Xin lỗi cảnh sát Tần, đây là vấn đề cá nhân, nhưng ở nơi công cộng cũng cần chú ý hình tượng.”

Tần Hạo nhìn tôi cười không rõ nghĩ gì.

Đã hơn năm giờ, mặt trời còn chưa ló dạng mà phía chân trời đã nhuốm màu đỏ thẫm và hồng nhạt đan xen, từ từ mở ra trước mắt chúng tôi như một bức tranh cuộn.

Tôi dựa vào Tần Hạo và đắm chìm trong vẻ đẹp của bình minh.

"Tống Tiêu Nguyệt." Tần Hạo đột nhiên lên tiếng.

“Hả?”

“Chúng ta kết hôn đi.”

Tôi nhìn cảnh tượng trước mắt mà không quay đầu lại: “Anh định cầu hôn như thế này à?”

Tôi quay lại, chỉ thấy Tần Hạo, đội phó của đội điều tra tội phạm vốn nổi tiếng là người điềm tĩnh lại đang bặm môi, ánh mắt trầm ngâm.

Tôi mỉm cười: “Vậy thì đành miễn cưỡng đồng ý vậy.”

Lúc chúng tôi từ trên núi đi xuống thì trời đã sáng, Tần Hạo dẫn tôi đến quán ăn sáng mà chúng tôi thường ghé khi còn là sinh viên.

Những lúc muộn học, chúng tôi thường đến quán và gọi một bát hoành thánh, bánh hoành thánh có vỏ mỏng và nhân to.

Chủ quán là một bà lão ấm áp, luôn chào đón chúng tôi một cách nhiệt tình.

"Lâu quá rồi mới thấy hai cháu đấy."

"Hai tô hủ tiếu, một tô không hành, đúng không?"

Tôi gật đầu với bà lão và ngồi vào bàn quen thuộc, gần cửa.

"Đã lâu rồi không đến đây."

Nhìn vào bức tranh phai màu trên tường, tôi chợt xúc động.