Chương 10

Cuối thu, gió đêm mang theo cảm giác lạnh lẽo nhè nhẹ.

Trên bậc thang hội trường, một số thành viên chủ chốt của CLB nhϊếp ảnh đang bận rộn làm gì đó.

"Chủ tịch, hôm nay chúng ta chiếu mấy bộ phim?"

"Hai bộ đi, nếu nhiều người thì phát thêm một bộ."

Bậc thang hội trường đã có rất nhiều thành viên đang ngồi. Có trụ cột là Cố Bách ở đây, rất nhiều nữ sinh vì hâm mộ hắn mà đến, CLB nhϊếp ảnh so với các CLB khác cũng tính là có chút danh tiếng.

Sau khi Phó chủ tịch điều chỉnh âm thanh thiết bị xong liền mang ánh mắt trông chờ mà nhìn cửa chằm chằm.

Bạch Thanh CP của cô, hôm nay nhất định phải xuất hiện!

Không biết qua bao lâu, ở cửa đã xuất hiện một thân hình mảnh khảnh, nhìn thấy người tới, ánh mắt cô sáng lên.

Tốt, người vợ đáng yêu đã tới rồi, người tiếp theo đi vào khẳng định là Cố Bách!

Nhưng mà khiến cô thất vọng là, người tiếp theo lại không phải Cố Bách, có điều khi thấy rõ diện mạo người tới, đôi mắt cô vẫn cứ sáng lên.

Lộ Nghiêu xách theo túi đựng máy ảnh, vừa vào đến bậc thang hội trường, liền bị một nữ sinh thanh tú chặn đường.

"Bạn học, có phải cậu đi nhầm rồi không? Đây là địa điểm hoạt động của CLB nhϊếp ảnh."

Bởi vì muốn chiếu phim điện ảnh nên hội trường chỉ bật vài chiếc đèn vàng trên bục giảng, ánh sáng hàng phía trước có chút tối, nữ sinh không nhìn rõ mặt cậu bạn tóc đỏ này, chỉ mơ hồ nhìn thấy hình dáng sườn mặt cực kỳ đẹp.

Lộ Nghiêu nhìn danh sách trong tay cô, đại khái đoán được cô là ai, khóe miệng cong cong nói: "Tôi là Lộ Nghiêu, trên đó hẳn là có tên của tôi."

Đang lúc nghĩ ngợi xem có nên lôi kéo đại soái ca này tham gia CLB của bọn họ không, nữ sinh liền đơ mất mấy giây.

Sao có thể, đây là Lộ Nghiêu?

Nam sinh thanh tú ngồi hàng phía trước cũng thấy được Lộ Nghiêu đang đi tới, cậu cười cười vẫy tay với Lộ Nghiêu.

Phó chủ tịch khϊếp sợ mà nhìn Lộ Nghiêu ngồi bên cạnh Nguyễn Thanh, vợ Cố Bách sao có thể cùng tình địch của mình ngồi cùng nhau? Không hợp lý nha!

Lộ Nghiêu nhìn đến Nguyễn Thanh chỉ đi một mình cũng có chút kinh ngạc, công thụ chính ngày thường không phải đều dính nhau như hình với bóng sao?

"Đàn anh, hôm nay anh đi một mình sao?"

Nguyễn Thanh đại khái ý thức được Lộ Nghiêu muốn hỏi cái gì, ánh mắt cậu ảm đạm rồi lại chớp chớp mắt, miễn cưỡng cười cười.

"Anh và Cố Bách cũng không phải song sinh dính liền, không cần thiết lúc nào cũng ở bên nhau."

Cậu vừa dứt lời, một bóng người cao lớn liền tiến vào hội trường. Bên ngoài vừa đổ mưa, Cố Bách mặc một chiếc áo gió màu đen, trên người mang theo ẩm ướt đi đến.

Những thành viên khác của CLB đều biết hắn cùng Nguyễn Thanh hàng ngày đều như hình với bóng, cho rằng hắn sẽ ngồi bên cạnh Nguyễn Thanh như thường lệ, không nghĩ tới hắn chỉ liếc hai người một cái liền đi tới hàng ghế cuối cùng mà ngồi xuống.

Xem ra đôi tình nhân này đang giận nhau.

Chủ tịch chiếu bộ phim kinh điển của thập niên 90, Lộ Nghiêu xem mà ngáp liên tục. Nếu không phải Nguyễn Thanh ngẫu nhiên tán gẫu với cậu đôi ba câu, cậu phỏng chừng là sẽ ngủ thẳng cẳng.

Điện thoại trong túi bỗng nhiên rung lên.

Buổi tối tham gia hoạt động của CLB à?—Lâm Viễn Chi.

Sao mà Lâm Viễn Chi biết được? À đúng rồi, anh và công thụ chính ở cùng ký túc xá, khẳng định cũng biết mình có tham gia CLB này.

Lộ Nghiêu trả lời với khuôn mặt đầy buồn ngủ: Em định rời CLB, cái chỗ này nhàm chán thật sự, chẳng thú vị gì cả.

Lộ Nghiêu: Anh tham gia CLB nào thế? Thú vị không?

Lâm Viễn Chi: CLB tiếng anh, tôi đang luyện khẩu ngữ.

Quả nhiên là học sinh ngoan, tham gia CLB cũng không quên học tập.

Lộ Nghiêu: Đại học bá như anh cũng cần luyện khẩu ngữ hả?

Lâm Viễn Chi: Ừm, vì chuẩn bị cho cuộc thi nên phải học một chút. Bên ngoài trời đang mưa, khả năng nhiệt độ sẽ giảm, cậu mang theo dù không?

Lộ Nghiêu liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, đèn đường chiếu vào mặt đất ướt dầm dề, giọt mưa tinh tế giống như những sợi chỉ bạc đọng lại trên mặt kính.

Trời thật sự đang mưa.

Lộ Nghiêu: Không mang.

Lâm Viễn Chi: Vậy chừng nào cậu kết thúc hoạt động? Tôi đi đón cậu.

Lộ Nghiêu vừa muốn trả lời, bả vai bị người vỗ nhẹ vài cái, Phó chủ tịch cầm sổ tay, sắc mặt không tốt đứng trước mặt cậu.

"Bạn học, lúc xem phim không nên dùng điện thoại, sẽ quấy rầy người khác."

Lộ Nghiêu ra dấu OK, tắt điện thoại bỏ vào túi quần.

"Như vầy là được rồi đi?"

Phim chiếu được một tiếng thì hết, cả người Lộ Nghiêu đều héo.

Bên ngoài mưa càng lúc càng lớn, hạt mưa đập vào cửa kính phát ra tiếng kêu lộp độp. Nguyễn Thanh không mang dù, nhìn thoáng qua hướng cửa sổ, mày hơi nhăn lại.

Đang lúc phát sầu, bên cạnh vang lên một giọng nói trầm thấp.

"Tôi có dù, để tôi đưa cậu về."

Tố chất thân thể Nguyễn Thanh kém, chỉ cần dính một chút mưa đều dễ dàng bị cảm, bởi vậy mỗi khi ra ngoài Cố Bách đều sẽ mang theo dù.

Nhìn chiếc dù màu xanh than kia, mũi Nguyễn Thanh đau xót. Chỉ là không biết nghĩ đến cái gì, cậu lại không yên tâm liếc mắt nhìn Lộ Nghiêu một cái.

"Nhưng mà... Lộ Nghiêu cậu ấy cũng không mang dù."

"Ây da, hai người các cậu cứ về trước đi, để người khác đưa dù cho Lộ Nghiêu là được."

Phó chủ tịch nhìn mà nóng lòng không thôi, CP của cô vất vả lắm mới có cơ hội dính dính nhau, sao có thể nhường cho cái bóng đèn Lộ Nghiêu này quấy phá được?

Phó chủ tịch bỗng nhiên nghĩ đến việc trước kia Lộ Nghiêu tỏ tình với giáo thảo, lại trào phúng cười thầm.

"Đúng rồi, Lộ Nghiêu à, chẳng phải cậu và giáo thảo yêu đương sao? Sao lại không thấy anh ấy đưa dù cho cậu vậy?"

Cô vừa dứt lời, phía sau liền vang lên giọng nói trầm tính êm tai.

"Lộ Nghiêu."

Ở cửa hội trường, nam sinh mặc chiếc áo sơ mi lam nhạt, bên ngoài là áo khoác, quần dài đen, ngón tay thon dài đang cầm một chiếc dù trong suốt.

Đôi chân dài bước tới, hướng bậc thang đi đến.