Chương 13

Tủ giày của Lộ Nghiêu đều là các loại nhãn hiệu xa xỉ, có vài nhãn hiệu Lâm Viễn Chi cũng biết đến, anh cúi đầu nhìn đôi giày vải màu xanh đã giặt đến bạc màu của mình, trên mặt bỗng đỏ bừng vì xấu hổ.

Có điều rất nhanh sau đó anh liền điều chỉnh tốt tâm trạng, sắc mặt bình thường đặt trái cây xuống, đi đôi dép lê kia vào.

Căn chung cư Lộ Nghiêu thuê rất lớn, nội thất trong phòng mang phong cách Bắc Âu, sô pha bọc da màu xanh lá đậm, bên cạnh là một chiếc đèn sàn màu trắng, vài chiếc áo khoác tùy ý treo trên tường, trên bàn có vài thứ đồ ăn vặt và tạp chí, còn có máy chơi game cầm tay PSP*.

Lộ Nghiêu mở máy sưởi, để Lâm Viễn Chi tùy tiện ngồi liền trở về phòng ngủ thay quần áo.

Cậu tìm cái quần xám mặc ở nhà ra, định cởϊ qυầи jeans xuống bỗng nhiên nhận ra cửa phòng ngủ hình như không đóng. Kệ đi, dù sao phòng khách cách chỗ này cũng không gần. Lâm Viễn Chi là kiểu học bá ngây thơ, hẳn là cũng chẳng thèm nhìn đâu.

Lộ Nghiêu không biết là, lúc này Lâm Viễn Chi đang đứng ở ngoài cửa.

Lâm Viễn Chi bỏ balo và trái cây xong rồi, vốn dĩ muốn đi hỏi Lộ Nghiêu một chút xem nồi hầm trong phòng bếp để ở chỗ nào, kết quả vừa đi đến trước của phòng ngủ, liền phát hiện Lộ Nghiêu đưa lưng về phía anh thay quần.

Nam sinh cong lưng, qυầи ɭóŧ màu đen bao lấy bờ mông săn chắc và đầy đặn, nhìn xuống là hai cẳng chân dài thẳng tắp.

Trong lòng Lâm Viễn Chi nhảy dựng, lập tức dời tầm mắt.

Lộ Nghiêu thay xong quần thì đi ra ngoài, cậu phát hiện Lâm Viễn Chi không có ở phòng khách, nghe được động tĩnh trong phòng bếp liền tò mò đi qua.

Lâm Viễn Chi đang gọt vỏ lê, hàng mi dài buông xuống, sắc mặt nhu hòa, bộ dáng nghiêm túc.

Thật sự nhìn không ra giáo thảo còn có một mặt hiền huệ như vậy.

Lộ Nghiêu ôm cánh tay tựa vào cửa, nhẹ nhàng ho khan hai tiếng.

Lâm Viễn Chi quay đầu nhìn cậu, khóe môi cong cong.

"Bình thường cậu dùng cái nồi hầm nào?"

Mấy thứ trong phòng bếp đều là lúc thuê phòng đã có sẵn, Lộ Nghiêu lại không biết nấu cơm, cậu mờ mịt lắc đầu.

"Tôi không biết nấu cơm, có điều đồ làm bếp hẳn là đều có đủ, anh tìm trong ngăn tủ là được."

Lâm Viễn Chi cũng nghĩ như vậy, Lộ Nghiêu vừa nhìn đã biết cậu chính là đại thiếu gia mười ngón tay không dính nước mùa xuân, nồi trong nhà này hẳn là chưa dùng đến bao giờ.

Anh tìm được ở tủ bát một cái nồi đun nước hoàn toàn mới, lấy ra đặt trên bếp gas, đầu tiên đổ chút nước để đun nóng, sau đó cho lê đã cắt và đường phèn vào rồi dùng lửa nhỏ đun.

Lộ Nghiêu nói: "Nhìn anh có vẻ rất hay xuống bếp."

"Ừ, tôi hay làm một ít đồ ăn nhà."

Lâm Viễn Chi rửa tay sạch sẽ, nhớ tới mục đích ban đầu mình đến đây, sắc mặt nghiêm túc.

"Tuần sau là phải thi giữa kỳ, cậu phải nắm bắt thời gian, nhanh chóng làm đề thi."

"Tôi biết rồi, anh đừng quên uống thuốc."

Lộ Nghiêu đem bàn ăn từ góc tường chuyển ra làm bàn học, xem trước đề thi trọng tâm Lâm Viễn Chi đã in cho cậu, cảm thấy khái niệm bên trong khá dễ hiểu, chỉ là khi thật sự làm đề cậu liền choáng váng, tỉ lệ chính xác không đến 50%.

"Vãi, không phải chứ?"

Lộ Nghiêu gãi gãi tóc, vẻ mặt muốn chết.

Lâm Viễn Chi uống xong thuốc trị ho, tình hình tốt hơn trước một chút, anh cởϊ áσ khoác, bên trong mặc một chiếc áo len cổ lọ màu đen, thấy Lộ Nghiêu sa sút tinh thần, anh duỗi tay đem tập đề cậu làm sai kéo qua.

"Lần đầu làm tỉ lệ sai cao là bình thường, làm đến mặt sau là ổn rồi. Câu nào không hiểu, tôi dạy cậu."

"Câu chọn đáp án bốn, năm, bảy, còn có câu phân tích này."

Nhìn Lộ Nghiêu mở to đôi mắt sáng ngời, vẻ mặt ham học hỏi, hầu kết Lâm Viễn Chi trượt hai cái, anh cưỡng ép bản thân nhìn vào đề thi trước mặt.

"Thời kì siêu lạm phát kết thúc, sự cân bằng tiền tệ tăng lên, nguyên nhân vì sao? Trước tiên chúng ta xem đáp án A..."

Giọng nói Lâm Viễn Chi nhu hòa, kiên nhẫn giải thích những chỗ sai cho cậu.

Lộ Nghiêu kỳ thật rất thông minh, chỉ là con người cà lơ phất phơ, không thích học hành, nếu thật sự nghiêm túc học hành, rất nhanh có thể lý giải được những khái niệm phức tạp.

"Cậu tiếp tục làm bài đi, tôi đến phòng bếp xem xem."

Lộ Nghiêu cắn bút, khẽ ừ một tiếng.

Lâm Viễn Chi vào phòng bếp, nước tuyết lê trong nồi đã chuyển sang màu nâu, tản ra mùi hương ngọt ngào.

Anh rửa sạch hai cái bát, múc nước tuyết lê đã hầm xong ra. Mới vừa bưng chén ra bên ngoài, bước chân bỗng nhiên dừng lại.

Lộ Nghiêu nằm trên đống đề thi, một tay còn nắm bút, hình như đã ngủ.

Lâm Viễn Chi bước chân nhẹ nhàng, cẩn thận đem hai bát tuyết lê đặt trên bàn.

Trong phòng cực kỳ yên tĩnh, chỉ có máy sưởi thỉnh thoảng phát ra âm thanh nho nhỏ. Lâm Viễn Chi đi đến trước mặt Lộ Nghiêu, nửa khuôn mặt nam sinh chôn trong cánh tay, lông mi dài đang nhắm, sườn mặt mang theo vài phần trẻ con.

Lâm Viễn Chi chăm chú nhìn khuôn mặt đang ngủ của cậu, tim đập có chút nhanh hơn.

Anh chậm rãi vươn tay, muốn chạm vào gương mặt nam sinh một chút.

Cạch một tiếng, cánh cửa phía sau bỗng nhiên mở ra.