Chương 16

Ở cái chuyên ngành Thương mại quốc tế này, tầm quan trọng của tiếng Anh khỏi nói cũng biết. CET-6 là yêu cầu cơ bản, thậm chí có doanh nghiệp còn nhìn vào chứng chỉ IELTS.

Lộ Nghiêu thở dài: "Cuối năm thi nhiều quá đi, vào đại học phiền thật."

Mập Mạp vỗ vỗ vai cậu: "Đàn em à, cậu có bạn trai như Lão Lâm, có gì đâu mà phải sầu, chắc cậu không biết đấy thôi, Lão Lâm thi CET-6 được 700 điểm, quả thực không phải người."

Lộ Nghiêu nhớ rõ, tổng điểm CET-6 là 710, nói như vậy, chẳng phải Lâm Viễn Chi cách điểm tuyệt đối không xa sao?

Thấy nam sinh dùng đôi mắt lấp lánh nhìn mình, gương mặt Lâm Viễn Chi mất tự nhiên mà đỏ lên.

"Mập Mạp cậu đừng nói bậy, tớ chỉ được có 685 điểm thôi, cách điểm tuyệt đối còn xa lắm."

"Cậu đừng chối nữa được không? Lão Cố cũng chỉ thi được có 600 điểm, mặc dù cậu ấy là con lai đó."

Cố Bách đột nhiên bị cue vào, trên mặt ngơ ra, đại khái là bị Lộ Nghiêu làm lơ quá nhiều lần nên hắn cũng có chút chết lặng rồi.

Chẳng qua là thành tích CET-6 của hắn bị lôi ra so sánh với Lâm Viễn Chi, trong lòng hắn vẫn có chút khó chịu.

Cho nên cái tên nông cạn Lộ Nghiêu đó là vì ôm đùi nên mới tỏ tình với Lâm Viễn Chi sao?

Nguyễn Thanh nhìn thoáng qua người bên cạnh, phát hiện Cố Bách lại bắt đầu phân tâm. Mũi cậu đau xót, càng thêm chắc chắn với quyết định nào đó trong đầu.

Nhà Lộ Nghiêu cũng ở thành phố này, lái xe một giờ là tới. trước khi về nhà cậu liền đi nhuộm đen lại, miễn dọa đến mẹ cậu.

Chiếc xe thể thao màu cam tiến vào cổng biệt thự, Lộ Nghiêu tắt máy xuống xe, vừa đi vào cửa chính đã ngửi thấy mùi đồ ăn thơm phức.

"Cậu đã về rồi tiểu thiếu gia." Bảo mẫu đang quét dọn phòng khách, nhìn thấy thân ảnh của cậu, trên mặt liền vui vẻ.

Trần Hương Mai ở trong phòng bếp nghe được thanh âm, đôi mắt bà sáng lên, thìa cũng chưa bỏ xuống liền đi vội ra phòng khách.

"Con yêu."

Chú ý tới bộ dáng của Lộ Nghiêu, sắc mặt Trần Hương Mai biến sắc: "Tóc của con..."

Còn có trên mặt kìa, sao mà sạch sẽ vậy? Đứa nhỏ này không phải bị cái gì kí©h thí©ɧ đấy chứ?

"Kỳ phản nghịch đi qua nên con nhuộm lại rồi." Lộ Nghiêu gãi gãi đầu, không để ý nói.

Khuôn mặt Trần Hương Mai xinh đẹp, khí chất dịu dàng, Lộ Nghiêu nhìn bà liền cảm thấy thân thiết, cậu ngồi xuống sô pha, cắm miếng thanh long bỏ vào miệng.

Trần Hương Mai nhìn con trai mình mặt mày đẹp trai sạch sẽ, cười đến đôi mắt đều cong lên.

"Con gọi điện cho ba con đi, kêu ổng tối về nhà ăn cơm."

Lộ Nghiêu vâng một tiếng.

Cậu nửa tháng rồi cũng chưa về nhà, khó có được một lần trở về, Lộ Vũ Phong cảm thấy rất bất ngờ, nhận được điện thoại liền lái xe về.

Sau khi vào cửa, cởϊ áσ khoác đưa cho bảo mẫu, ánh mắt liếc đến nam sinh tóc đen ngồi trên sô pha, gương mặt nghiêm túc liền nhu hòa xuống.

"Cháu là bạn học của Lộ Nghiêu hả? Học chuyên ngành nào thế?"

Tiểu tử này lớn lên còn rất đẹp trai, so với thằng con nhà ông thì bớt lo hơn nhiều.

Lộ Nghiêu:...

Trần Hương Mai đang cắt bỏ những chiếc lá cây thừa cho mấy bông hồng trong bình, nghe được lời này, khóe miệng cười lạnh lùng.

"Con trai ruột của mình mà anh cũng không nhận ra sao?"

Biểu tình Lộ Vũ Phong cứng đờ, không dám tin mà đi tới trước mặt Lộ Nghiêu, đánh giá cậu tận mấy phút liền.

Ha, thật sự là con trai của mình này.

Ngày thường công ty rất nhiều việc, hàng năm Lộ Vũ Phong đều ra ngoài công tác, thời gian về nhà rất ít, hơn nữa sau khi Lộ Nghiêu học đại học lại cực kỳ ương ngạnh, come out thôi chưa đủ, còn một hai phải trang điểm giống một đám lưu manh, ông cho rằng đây là do Trần Hương Mai dạy con không tốt, vì thế càng không muốn về nhà.

Hiện tại nhìn thấy Lộ Nghiêu thế mà đã nhuộm lại tóc rồi, trên mặt cũng sạch sẽ, miễn bàn ông vui vẻ biết bao nhiêu.

"Con trai, có phải thiếu tiền rồi không? Nói với ba, con muốn cái gì nào?"

Ông vẫn luôn cảm thấy Lộ Nghiêu thích đàn ông là bởi vì thiếu vắng tình thương của ba từ nhỏ, đáy lòng trước sau có phần áy náy, hiện tại nhìn Lộ Nghiêu ngoan ngoãn như vậy, phần áy náy kia lại càng sâu hơn.

Lộ Nghiêu nghĩ nghĩ, không khách khí nói: "Con muốn đổi cái xe khác."

Chiếc Lamborghini* màu cam kia quá phô trương, hơn nữa lái xe thể thao trong nội thành cũng không thích hợp, cậu muốn đổi sang Mercedes-Benz*.

"Không thành vấn đề, cứ nói cho ba, muốn đổi loại nào? Nếu không thì trực tiếp đổi qua Maybach*, chiếc xịn nhất hiện tại cũng không đắt bao nhiêu."

"Đến lúc đó rồi xem, con không vội."

Hai cha con nhắc tới chuyện xe cộ liền nói không ngừng được, ngồi xuống bàn ăn rồi vẫn nói, Trần Hương Mai không thể không dùng tay gõ gõ xuống mặt bàn.

"Tập trung ăn cơm, Nghiêu Nghiêu, bát canh của con sắp lạnh rồi đó, còn không mau uống đi."

Trần Hương Mai tận tay hầm canh gà đen nhân sâm Mỹ*, mùi vị ngọt thanh, hương khí bốn phía, Lộ Nghiêu rất nhanh liền uống hết một bát.

Lộ Vũ Phong nhìn con trai soái khí đĩnh bạt nhà mình, đột nhiên nghĩ tới cái gì đó.

"Đúng rồi, ngày mai là đại thọ 80 của Cố lão gia tử*, ba phải đi thành phố B công tác, con đi thay ba đi."

*Lão gia tử nghĩa là ông cụ đó, mà mình để vậy cho nó hay.

"Cố lão gia tử?" Lộ Nghiêu khó hiểu.

"Đúng vậy, trước kia không phải con hỏi qua ba rồi sao, cháu trai ông ấy còn học cùng đại học với con đó, tên là cái gì nhỉ..."

Trần Hương Mai liếc ông một cái: "Xem trí nhớ anh kìa, cậu bé kia tên Cố Bách."