Chương 18

Lâm Viễn Chi: Rất đẹp.

Lộ Nghiêu: Tất nhiên, cũng không nhìn xem đang đeo trên tai ai.

Lộ Nghiêu: Chờ về trường tôi mời anh ăn bữa lớn, bù đắp hai tuần cực khổ cho anh.

Lâm Viễn Chi: Được, tôi chờ cậu về.

Cất điện thoại, xe Lộ gia cũng tới đón bọn họ rồi. Lộ Nghiêu sửa sang lại tây trang trên người, gương mặt tươi cười ngồi vào ghế phụ.

Tài xế đưa Trần Hương Mai về nhà trước, sau đó đưa Lộ Nghiêu tới khách sạn nơi tổ chức tiệc mừng thọ của Cố lão gia tử.

Cố gia lập nghiệp bằng bất động sản, mấy năm nay bắt đầu đặt chân vào lĩnh vực tài chính, giải trí, y tế, thuộc danh gia vọng tộc số một số hai ở Uyển Thành, Cố lão gia tử có hai con trai và một con gái, năng lực đều không hề tầm thường, con trai cả hiện tại là Chủ tịch Cố thị, chỉ sinh ra một đứa con trai duy nhất, chính là Cố Bách.

Người trong vòng đều đang suy đoán, nếu không có gì ngoài ý muốn, Cố Bách hẳn sẽ là người thừa kế đời tiếp theo của Cố thị.

Lộ Nghiêu đưa thiệp mời cho phục vụ, đi vào cửa khách sạn. Tiệc mừng lão gia tử còn chưa chính thức bắt đầu, hiện tại chính là thời gian cho khách khứa hàn huyên tâm sự.

Ở nơi toàn gia tộc có căn cơ thâm sâu này, nhân tài mới xuất hiện Lộ gia chính là loại nhà giàu mới nổi, hơn nữa Lộ Nghiêu rất ít tham dự mấy loại bữa tiệc xã giao này nên không có ai nhận ra cậu cả. Bởi vậy khi cậu bước vào sảnh, liền hấp dẫn không ít ánh mắt đánh giá.

Lộ Nghiêu bình thản ung dung bưng ly champagne đi đến một bên bàn nghỉ.

Cách đó không xa, Cố Bách tây trang giày da, tóc vuốt ngược ra sau, lộ ra ngũ quan tuấn mỹ đặc trưng của con lai, hắn đang nói chuyện cùng vài người bạn thân.

"Hôm nay sao không thấy cái đuôi nhỏ Nguyễn Thanh của mày vậy?"

Nghe thấy bạn tốt trêu ghẹo mình như vậy, trong lòng Cố Bách có chút khó chịu, trong khoảng thời gian gần đây Nguyễn Thanh hình như đang cố ý tránh mặt hắn, còn nói không định ở lại ký túc xá nữa, muốn ra ngoài thuê phòng. Hắn đang vì chuyện này mà phiền lòng đây.

"Bọn tao cũng không phải sinh đôi dính liền, không cần thiết suốt ngày phải dính với nhau."

Hàn Dương gật gật đầu, khóe mắt bỗng nhiên nhìn thấy gì đó, hắn quay qua lắc lắc cánh tay Cố Bách.

"Kia không phải bạn trai của giáo thảo sao? Tao nhớ là...tên Lộ Nghiêu đúng không?"

Thời gian trước kia Lộ Nghiêu lì lợm la liếʍ theo đuổi Cố Bách hắn còn được chứng kiến vài lần nên có chút ấn tượng.

"Có phải cậu ta nhớ mãi không quên mày nên đuổi theo tới chỗ này không?"

Cố Bách híp mắt lại, nhìn thoáng qua chỗ Lộ Nghiêu, người nọ một thân tây trang, tóc nhuộm lại màu đen, tai trái đeo khuyên tai hắc mã não* tròn, khuôn mặt anh tuấn cực kỳ nổi bật.

Cố Bách hừ lạnh một tiếng, thu hồi tầm mắt.

"Quỷ mới biết."

Hàn Dương thở dài, "Mày nói xem bạn cùng phòng của mày ngu thật đấy, sao lại cùng cái loại người này ở bên nhau, bị người ta đùa chết cũng không biết."

Cố Bách nghĩ đến Lâm Viễn Chi vì Lộ Nghiêu mà thức khuya nhiều ngày liền, ngực nghẹn lại một cỗ tức giận, lại uống thêm vài ngụm champagne.

Hàn Dương nhìn bạn tốt của mình tâm trạng không tốt, có ý nghĩ thay hắn ra mặt. Hắn bưng ly champagne, trên gương mặt lịch thiệp ấp ủ sự tính kế, chậm rãi đi đến trước mặt Lộ Nghiêu.

"Bạn học Lộ Nghiêu, lại gặp mặt rồi?"

Lộ Nghiêu bỏ đĩa bánh hồng ngọc trong tay xuống, lười biếng ngẩng mặt lên đánh giá hắn.

Vừa nãy cách khá xa nên Hàn Dương không nhìn rõ mặt cậu, hiện tại đến gần, ở dưới ánh đèn lóa mắt, đôi mắt đen của Lộ Nghiêu càng lung linh, kết hợp cùng chiếc khuyên tai đen kia lại càng tăng thêm sức mạnh.

"Xin hỏi anh là?"

Hàn Dương chỉnh chỉnh lại cổ áo, khiêm tốn cười cười, "Tôi là bạn tốt của Cố Bách, họ Hàn, cậu chắc là đã nghe nói đến Hàn gia đi?"

Lộ Nghiêu nhún vai, "Thật ngại quá, chưa nghe bao giờ."

"Chưa nghe bao giờ cũng không sao, hiện tại quen biết rồi thì chúng ta chính là bạn bè, tôi học trường bên cạnh các cậu."

Hàn Dương tự nhận diện mạo mình ưu việt, gia thế hoàn hảo, ong bướm bên ngoài không con nào có thể cưỡng lại được sự hấp dẫn của hắn.

Không phải mấy kẻ đói khát trong giới gay này mỗi khi thấy trai đẹp đều đi không nổi hay sao, hơn nữa Lộ Nghiêu vừa nhìn đã biết cậu ta là loại ăn chơi trác táng, có quỷ mới tin cậu ta sẽ vì Lâm Viễn Chi mà thủ thân như ngọc.

"Bữa tiệc loại này rất nhàm chán, nếu không đợi lát nữa chúng ta tìm chỗ khác ngồi?"

Thời điểm nói ra lời này, Hàn Dương cố tình hạ giọng, ý vị thâm trường mà liếc nhìn Lộ Nghiêu.

Tuy rằng hắn là trai thẳng, nhưng không thể không thừa nhận gương mặt này của Lộ Nghiêu quả thật là khiến người ta thèm khát.

Lộ Nghiêu bình thản nhìn hắn cười khẽ, "Đàn anh Hàn đúng không, thật ngại quá, tôi có bạn trai rồi, hy vọng anh nên biết tự ái chút đi."

Hàn Dương không chút lung lay, trên mặt vẫn cười tủm tỉm.

"Tôi biết, có điều không phải đang ra ngoài chơi sao, tôi không để ý cái này đâu, đừng để bạn trai cậu biết là được rồi mà."

Lộ Nghiêu chớp chớp mắt, làm ra vẻ mặt tự hỏi, Hàn Dương cho là cậu đã động lòng, hắn gợi lên một nụ cười đáng khinh, vuốt ve đồng hồ Patek Philippe* trên tay, lại nghe thấy Lộ Nghiêu mở miệng.

"Ngại quá, con người tôi ấy mà, hay bị dị ứng với loại người lớn lên xấu xí, đặc biệt là vừa xấu vừa dầu mỡ tự tin thái quá..."

Lộ Nghiêu còn chưa dứt lời, bỗng nhiên ôm ngực, làm biểu cảm muốn nôn ói.

"Anh không ngại nếu tôi nôn một chút chứ?"

Hàn Dương cũng không phải thằng ngu, sao có thể không hiểu Lộ Nghiêu đang châm chọc hắn, sắc mặt hắn trầm xuống, tựa như con gà trống bại trận mà lui lại hai bước.

Ở góc tường, Cố Bách đứng sau một chậu cây cảnh đã nghe hết toàn bộ, trên môi nở nụ cười hả hê, một vẻ vui sướиɠ khi người gặp họa.

"ĐM, tao là vì muốn thay mày dạy dỗ Lộ Nghiêu đó, con mẹ nó mày còn cười được."

"Thôi đi, đây là do mày tự làm tự chịu."

Cố Bách thật sự không nghĩ tới, Lộ Nghiêu còn rất kiên định. Bây giờ thành kiến đối với cậu đã lung lay sắp đổ, hắn không thể không thừa nhận rằng, Lộ Nghiêu hiện tại so với trước kia thật sự không giống nhau.

Trên người cậu mang theo sự tự tin cùng phong thái ung dung, toàn thân như phát sáng, luôn có thể hấp dẫn ánh mắt người khác.

Lộ Nghiêu đi toilet rửa mặt xong mới quay lại sảnh tiệc, Hàn Dương không hổ là bạn tốt của công chính, khí chất bình thường mà tự tin kiểu dầu mỡ đó, quả thật giống nhau như đúc.

Bữa tiệc đã bắt đầu, nếu không phải đã đói bụng, Lộ Nghiêu không muốn ở lại đây thêm một giây nào nữa.

Cậu chán chết mà ngồi tại chỗ gửi tin nhắn cho Lâm Viễn Chi: Anh cuối tuần hay làm gì đó?

Lâm Viễn Chi: Làm gia sư, cậu thì sao? Đang ở nhà hả?

Lộ Nghiêu tự hỏi vài giây: Đúng vậy, tôi ở nhà xem phim với mẹ.

Không hiểu sao khi gửi tin nhắn này đi, trong lòng cậu bất chợt chột dạ.

"Thầy ơi xuống ăn cơm."

Lâm Viễn Chi lên tiếng đáp, anh thu dọn xong đồ đạc trên bàn, muốn lướt vòng bạn bè một lát xem Lộ Nghiêu có đăng cái gì mới không, trong lúc vô tình lướt tới bài đăng kèm ảnh chụp của Cố Bách.

——Chúc mừng đại thọ 80 của ông nội! 😎 🎂

*Trong truyện để tên icon nhma tui chuyển nó thành icon thiệc nha =))))

Trong bức ảnh là Cố Bách cùng một ông lão tóc hoa râm, sau lưng là khách quý đứng chật sảnh tiệc.

Lâm Viễn Chi cũng không định xem kỹ, ngón tay đang muốn lướt qua, ánh mắt không rõ liếc phải cái gì, đồng tử anh chợt co lại.

Anh phóng to bức ảnh đó lên, ở trong góc nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.