Chương 19

Lộ Nghiêu chọn riêng một bàn ít người, sau khi ngồi xuống, đầu tiên cậu ngoan ngoãn chào hỏi người lớn ngồi cạnh, sau đó liền vùi đầu ăn uống.

Không thể không nói, tay nghề đầu bếp của bữa tiệc này thật sự không tồi, món đậu phụ Văn Tư* này vào miệng là tan, nước canh nồng đậm, món cá bơn hấp* cũng không thể bỏ qua...

"Lộ thiếu gia." Phía sau bỗng có tiếng nói.

Đang ăn cơm thì bị quấy rầy, Lộ Nghiêu có chút không vui, chờ khi thấy người đó là ai, gương mặt tuấn tú của cậu càng xụ xuống.

Hàn Dương bưng một ly rượu trắng, cười tủm tỉm đứng bên cạnh cậu: "Vừa rồi là tôi đường đột, thật sự xin lỗi, tôi tới để bồi tội với Lộ thiếu gia."

Vừa rồi hắn cùng vài vị trưởng bối nói chuyện phiếm một phen, mới biết được Lộ gia làm giàu bằng kinh doanh thiết bị y tế, mà Hàn gia vừa hay làm nguyên liệu thô liên quan. Hắn là con thứ Hàn gia, nhưng không được ưu ái như anh trai hắn, nếu hắn có thể tạo mối quan hệ tốt với Lộ Nghiêu, ký được vài đơn hàng lớn, địa vị của hắn ở Hàn gia sẽ khác xưa.

Thái độ hắn chân thành, hoàn toàn không nhìn ra nửa điểm như lúc trước, Lộ Nghiêu nghi hoặc đánh giá hắn một hồi.

Cậu kéo kéo khoé miệng: "Xin lỗi thì nên uống một ly chứ nhỉ?"

Hàn Dương thấy Lộ Nghiêu có chút buông lỏng, lập tức cười: "Đương nhiên không thể chỉ uống một ly, tôi phải uống ba ly để bồi tội Lộ thiếu gia."

Ba ly rượu trắng xuống bụng, mặt Hàn Dương đỏ lên không ít.

Cách đó không xa, Cố Bách thấy một màn này liền hơi nhăn mày lại.

Tên này lại muốn làm gì đây? Khó xử người ta một lần thì thôi đi, lại còn muốn lần thứ hai?

Nhưng đây là tiệc mừng thọ của ông nội hắn.

"Lộ thiếu gia, trước kia tôi đối với cậu có chút hiểu lầm, nói những lời không nên nói, cậu cứ coi như tôi đánh rắm đi, đừng để trong lòng có được không?"

Thái độ Hàn Dương chuyển biến đột ngột như vậy, Lộ Nghiêu dùng đầu nghĩ cũng biết nguyên nhân là gì. Xem ra, những người này quả nhiên đều nhìn người dọn món*.

*看人下菜碟: nhìn người dọn món. Nghĩa đen là khách khác nhau thì dọn món khác nhau. Ẩn dụ cho những người đối xử không công bằng, loại người khác nhau thì sẽ đối xử bằng cách khác nhau, ví dụ như người giàu thì niềm nở còn người nghèo thì thờ ơ.

Thái độ cậu vẫn lạnh nhạt như cũ, "Tửu lượng tôi không tốt, không thể cùng Hàn thiếu gia uống được, phiền Hàn thiếu gia cứ tự nhiên."

"Lộ thiếu gia..."

"Hàn Dương, mày đủ chưa?"

Cố Bách không biết khi nào đã xuất hiện sau lưng hắn, không kiên nhẫn vỗ vỗ vai Hàn Dương.

Hàn Dương thấy hắn xuất hiện như tìm được vị cứu tinh: "Cố Bách, không phải mày vừa nói muốn tìm người đánh bài sao? Nếu không gọi thêm Lộ thiếu gia chơi chung đi."

Cố Bách nghi hoặc liếc nhìn Hàn Dương một cái, người phía trước chỉ nháy nháy mắt với hắn.

Trong lòng Cố Bách cười lạnh một tiếng, cái thằng gió chiều nào theo chiều ấy này.

Hắn nhìn về phía Lộ Nghiêu, nam sinh cũng không để ý đến bọn họ, một lòng chỉ lo ăn uống, má hơi hơi phồng lên.

Giống như trước kia vậy, cậu ấy không chỉ lười chú ý đến mình, đến bạn thân hắn cậu cũng không thèm nhìn.

Xuất phát từ một loại tâm lý muốn chứng minh điều gì đó, hầu kết Cố Bách giật giật, lần đầu tiên chủ động nói chuyện với Lộ Nghiêu.

"Một lát nữa bọn tôi đi club đánh bài, cậu có muốn—"

Lộ Nghiêu bỗng khoa trương ngáp một cái.

Cậu xoa xoa lỗ tai của mình, nuốt xuống thịt cá trong miệng, đôi mắt đén láy chớp chớp, vẻ mặt mờ mịt nhìn Cố Bách.

"Anh nói cái gì cơ? Ở đây ồn quá tôi không nghe rõ."

Ngực Cố Bách phập phồng hai cái, gương mặt tuấn mỹ hơi hơi biến sắc, lạnh lùng nói: "Lộ thiếu gia nghe lầm rồi, cái gì tôi cũng chưa nói."

Thời điểm Cố Bách xoay người, thiếu chút nữa bóp nát ly rượu trong tay.

Cậu ta cũng dám nhục nhã hắn như vậy!

"Đừng tức giận, con người đàn em cũng không xấu, chủ yếu là do ban đầu tao quá đường đột." Hàn Dương liên tục an ủi hắn.

Mặt mày Cố Bách âm trầm, quay đầu lườm hắn một cái.

"Đều là do cái chủ ý ngu ngốc của mày, mau cút đi cho tao!"

Châm chọc Cố Bách cùng hồ bằng cẩu hữu của hắn một hồi, hơn nữa ăn uống cũng đầy đủ, tâm trạng Lộ Nghiêu hiện tại vô cùng tốt.

Ra khỏi sảnh tiệc, cậu đi thang máy trong suốt xuống tầng 1, nhìn thấy hoa viên ở hậu viện có một ban nhạc đang biểu diễn, Lộ Nghiêu tức khắc nổi hứng muốn đi qua nhìn xem.

Trong hoa viên trang trí đủ loại đèn màu sắc, ban nhạc đang hát trên hành lang, ca sĩ chính có giọng hát khàn khàn nắm lấy micro thấp giọng hát một bản tình ca tiếng Anh.

Lộ Nghiêu kéo ghế mây ra ngồi xuống, lười biếng nheo lại đôi mắt, đắm chìm trong thanh âm du dương êm tai.

Ngồi xuống không bao lâu, bên tai bỗng vang lên một giọng nói.

" 《You Are Beautiful》của James Blunt quả thật rất thích hợp khi nghe một mình vào đêm khuya."