Chương 2

"Xin anh hãy nhận lấy thư tình của em."

Nếu tính tình giáo thảo tốt, lúc bị hắn từ chối hẳn là sẽ không bị nói quá khó nghe đâu ha?

Hơn nữa đến gần xem, cậu mới phát hiện nam sinh tuy rằng đeo kính, nhưng sau mắt kính trong suốt là một đôi mắt trong veo sạch sẽ, lông mi rất dài, tông màu da mang lại cảm giác ấm áp như ngọc, nhìn kiểu gì cũng thấy nhan sắc cùng khí chất đều chặt đẹp cái tên công chính kia.

Trên sân bóng một mảnh yên tĩnh, ánh mắt mọi người đều dừng trên người nam sinh đeo balo kia.

Lộ Nghiêu này điên rồi à? Theo đuổi Cố Bách không thành lại quay ra đánh chủ ý lên đầu bạn cùng phòng hắn?

Hoặc nên nói, đây là thủ đoạn mới của Lộ Nghiêu, cố ý đưa thư tình cho bạn cùng phòng của hắn, thu hút sự chú ý của Cố Bách?

Lâm Viễn Chi cúi đầu nhìn phong thư màu lam nhạt kia.

Mắt anh mở to, hiển nhiên không nghĩ tới sẽ xảy ra loại trường hợp này, trong mắt là khϊếp sợ cùng hoảng hốt.

Anh một mình đã quen, không có thói quen bị nhiều người nhìn như vậy. Anh mất tự nhiên ngẩng đầu lên, vừa lúc bắt gặp Lộ Nghiêu cười toe toét nhìn mình.

Lâm Viễn Chi nhìn nụ cười ấy bỗng hoảng hốt trong nháy mắt.

Tay Lộ Nghiêu mỏi hết trơn rồi.

Vị giáo thảo này cũng chậm chạp quá đi, muốn từ chối cậu thì nhanh lên, chờ cái cốt truyện này diễn ra xong, chuyện đầu tiên cậu làm chính là vứt quách cái quần phô trương này đi, cái quần bó này bó đến nỗi trứng cậu cũng thấy đau.

Trên tay bỗng nhiên lỏng ra, thế mà là đối phương đã rút lấy thư tình trong tay cậu!

Lộ Nghiêu kinh ngạc nhìn anh chằm chằm.

Cốt truyện phát triển theo hướng này...sao lại bất hợp lý vậy hả???

Lâm Viễn Chi trong ánh mắt khϊếp sợ của mọi người, biểu tình bình tĩnh mở bìa phong thư kia ra, tuy rằng đã sớm chuẩn bị tâm lý, nhưng nhìn đến dòng đầu tiên viết tên Cố Bách kia, đáy mắt anh hiện lên mộ cảm xúc đen tối khó nắm bắt.

Có điều, nếu phong thư tình này là cậu cho anh...

"Tôi đồng ý."

Giọng nói nam sinh trong trẻo. Anh vô cảm đem phong thư kia bỏ vào túi, trên mặt không có quá nhiều thay đổi.

Mắt Lộ Nghiêu trừng lớn.

Không phải, cậu không bị ảo giác đấy chứ? Thằng cha này rõ ràng nhìn thấy dòng đầu viết tên Cố Bách rồi, còn nhận thư tình làm quái gì vậy?

Không có phản ứng gì, một bên còn có Cố Bách và Nguyễn Thanh, đặc biệt là Cố Bách sắc mặt đen thui.

Lâm Viễn Chi từ trước tới nay được rất nhiều nam sinh nữ sinh tỏ tình nhưng đều lịch sự từ chối, tại sao lần này Lộ Nghiêu tặng thư tình hắn không nghĩ ngợi liền nhận lấy?

"Lão Lâm, có phải là cậu..."

Trong lòng Cố Bách nảy ra một suy đoán, hắn do dự đi đến trước mặt Lâm Viễn Chi. Có điều không đợi hắn nói xong, Lâm Viễn Chi xốc xốc lại cái balo, biểu tình lạnh nhạt.

"Tôi còn phải tới thư viện trả sách, đi trước đây."

Anh gật gật đầu với Lộ Nghiêu, xoay người rời đi.

Lộ Nghiêu nhìn bóng dáng đang rời đi kia, cậu chưa kịp định thần lại, thẳng đến khi cánh tay bị người khác giật giật.

Mặt Hoa Hồ Điệp tràn đầy kinh ngạc: "Cậu được lắm nha, còn tưởng rằng cậu thật sự thích Cố Bách, hóa ra là coi trọng Lâm Viễn Chi, ảnh lại còn nhận thư tình của cậu nữa. Mau nói tớ biết coi, hai người có phải đã sớm lén lút yêu đương không?"

Lộ Nghiêu bị bộ lông mi giả khoa trương của cậu ta dọa đến lông tóc dựng ngược, cậu cũng lười giải thích, trực tiếp quay lưng đi khỏi sân bóng rổ.

Nguyên chủ không ở trong ký túc xá trường, mà là thuê một căn chung cư bên ngoài.

Hoa Hồ Điệp đại khái là bạn gay* của nguyên chủ, tự nhiên như ruồi đi theo cậu vào trong phòng.

*gay密: bạn thân là gay.

Cậu ta vừa buông túi xách xuống liền nghe thấy trong phòng tắm truyền ra tiếng chửi ĐM.

"Tiểu Lộ, cậu làm sao vậy?"

Cậu ta nghi hoặc đi vào.

Lộ Nghiêu nhìn người trong gương mắt xanh mỏ đỏ, vành tai còn đeo khuyên tai, cả người liền cảm thấy không ổn.

Cậu dùng cái hình tượng idol giới gay này đi tỏ tình Lâm Viễn Chi sao? Lại còn bị nhiều người vây xem như thế?

Lộ Nghiêu đột ngột bị sự xấu hổ xông thẳng lêи đỉиɦ đầu.

Nếu cậu là công chính, nhìn cái khuôn mặt như này cũng sẽ chửi là đồ chuyển giới đi? Thật sự là làm khó giáo thảo, thế mà còn nhận thư tình của cậu.

"Cái thứ đồ chơi này tháo ra kiểu gì vậy? Còn cái khuyên tai này nữa, có gỡ xuống được không?"

Lộ Nghiêu bị tạo hình của nguyên chủ hố đến hết nói nổi, không muốn nhìn mình trong gương thêm một giây nào nữa.

Hoa Hồ Điệp nhìn gương bặm bặm son môi, khó hiểu nói: "Tháo trang sức làm gì? Cậu như này không phải tốt lắm rồi sao, hay là muốn tớ đổi cho kiểu khác, kiểu chặt đẹp mấy tên trai thẳng ấy?"

Quả nhiên là pháo hôi thụ, bên cạnh một người bình thường cũng không có.

Lộ Nghiêu thở dài, "Cậu có thể ra ngoài một chút không, tớ muốn ở một mình."

Hoa Hồ Điệp cảm thấy, từ sau khi trở về từ sân bóng, Lộ Nghiêu như biến thành một con người khác, đột nhiên tỏ tình với giáo thảo, lại đột nhiên không hài lòng với kiểu trang điểm của bản thân.

Chẳng lẽ bởi vì trước đó bị Cố Bách từ chối quá nhiều lần, đả kích lớn nên bị vậy?

"Cậu đừng quan tâm người khác nói gì, chúng ta ngầu nhất. Rõ chưa? Phải tin tưởng chính mình." Hoa Hồ Điệp vỗ vỗ lên vai cậu rồi quay người ra ngoài.

Lộ Nghiêu tốn nửa tiếng đồng hồ mới tẩy sạch lớp trang điểm trên mặt, cũng tháo nốt đống phụ kiện kỳ quái kia đi. Tuy rằng một đầu tóc đỏ có chút chói mắt, nhưng gương mặt kia cuối cùng cũng dễ nhìn hơn rồi.

Cậu trở lại phòng ngủ, kéo tủ quần áo ra liền nhìn thấy bên trong căn bản không phải là quần áo bình thường, toàn là cái gì mà quần bó sát, áo sơmi cổ V khoét sâu, còn có qυầи ɭóŧ ren đen xuyên thấu.

Lúc Lộ Nghiêu đem mảnh vải kia cầm lên liền cảm thấy hai mắt của mình bị vấy bẩn.

Gu của nguyên chủ, thật sự không dám khen tặng...

Cậu lục tung nửa ngày mới tìm được một cái áo thun trắng nhăn nhúm cùng cái quần cao bồi miễn cưỡng mặc được.

Tạm vậy.

Lộ Nghiêu đáy lòng không ngừng nhắc nhở bản thân, đây không phải thế giới của cậu, cậu xuyên thư.

Vẫn may, nguyên chủ tuy rằng gu ăn mặc hố người, nhưng gia cảnh lại rất giàu có, bằng không cũng sẽ không không ở ký túc xá mà ra ngoài thuê chung cư ở một mình.

Tra số dư tài khoản một hồi, Lộ Nghiêu cong khóe miệng, nhẹ nhàng rảo bước ra khỏi chung cư.

Đêm khuya, Lộ Nghiêu bước xuống từ chiếc xe thể thao, xách theo một đống túi lớn túi nhỏ, vào tới nhà liền ngã vật ra sofa.

Mua đồ cả đêm, mệt chết cậu rồi.

Cậu đem quần áo trong túi treo hết vào tủ quần áo, đúng lúc đang sửa sang lại thì điện thoại trên bàn bỗng reo lên.

Là một dãy số lạ.

"Alo?"

"Là tôi, Lâm Viễn Chi."

Lộ Nghiêu lúc này chỉ nghĩ tới việc vào bồn tắm ngâm mình, không chút kiên nhẫn nào nói, "Lâm Viễn Chi, ai vậy?"

Đầu kia trầm mặc vài giây mới lại nói, "Người cậu tỏ tình hôm nay."