Chương 20

Lông mi Lộ Nghiêu giật giật, mở to mắt, liền thấy trước mặt đang đứng một người đàn ông mặc tây trang màu xám mang mắt kính, nhìn có vẻ trên dưới 30 tuổi, phỏng chừng là lãnh đạo cấp cao của một doanh nghiệp nào đó, trên người anh ta toát lên một loại khí chất thành thục tinh anh.

"Anh là?"

Anh ta cười khẽ một tiếng, thuận thế ngồi xuống cái ghế bên cạnh cậu: "Vừa rồi tôi ngồi cùng bàn với cậu, chẳng qua cậu không để ý tới tôi."

"Tôi họ Triệu, Phó tổng giám đốc của Dược phẩm Hòa Quang."

Lộ Nghiêu miễn cưỡng cười cười, muốn yên tĩnh một lúc thôi mà sao khó khăn quá vậy trời?

Sớm biết như vậy cậu đã không thèm tới tham gia cái bữa tiệc quái quỷ này.

"Triệu tổng có chuyện gì sao?"

"Cũng không có gì, chỉ là cảm thấy Lộ thiếu gia đây rất thú vị."

Đôi mắt thon dài của Triệu tổng nheo lại, không chút che giấu đánh giá cậu. Lộ Nghiêu bị ánh mắt anh ta nhìn đến không thoải mái, cùng là đeo kính, Lâm Viễn Chi là kiểu ôn nhuận nho nhã, còn người này thấy thế nào cũng là cái dạng lưu manh giả danh tri thức.

Triệu tổng châm điếu thuốc, ánh lửa màu cam chiếu vào trên mặt anh ta, ánh mắt xẹt qua khuyên tai màu đen trên tai Lộ Nghiêu.

"Tôi đoán Lộ thiếu gia hẳn là không có bạn gái đi?"

"Đúng thật là không có bạn gái."

Trong lòng Triệu tổng vui vẻ, đang muốn nói tiếp, lại nghe Lộ Nghiêu mở miệng: "Có điều..."

"Cậu ấy có bạn trai."

Một giọng nói từ sau lưng hai người truyền đến.

Lâm Viễn Chi? Gia hỏa này sao lại tới đây?

Trên mặt Lộ Nghiêu hiện vẻ kinh ngạc, vừa muốn xoay người, trên vai bỗng nhiên nhiều thêm một bàn tay, hơi thở mát lạnh đặc trưng của Lâm Viễn Chi từ sau tai phả tới.

"Vị tiên sinh này xin hãy tự trọng, đừng có quấy rầy bạn trai tôi."

Khuôn mặt nam sinh anh tuấn, đôi mắt sau cặp kính thẳng tắp sắc bén. Triệu tổng đối diện với ánh mắt chiếm hữu điên cuồng của anh, nhất thời có chút bực mình.

Anh ta vất vả lắm mới gặp được một cậu bạn nhỏ hợp khẩu vị, thế quái nào cậu ta lại là hoa đã có chủ.

"OK OK, là tôi mạo muội, các cậu nói chuyện đi." Triệu tổng cầm ly rượu, vẻ mặt mất hứng đứng lên, thôi thì tìm con mồi khác vậy.

Cái tay trên vai kia vẫn như cũ không buông ra, lực tay có chút mạnh, Lộ Nghiêu bị ấn đến có chút đau, cậu bất mãn mà quay đầu nhìn Lâm Viễn Chi.

"Tôi cho rằng cậu đang ở nhà xem TV."

Lộ Nghiêu vốn đang muốn oán trách đột nhiên đơ ra, cậu chột dạ chớp chớp mắt, quyết định đánh đòn phủ đầu: "Vậy sao anh lại đến đây? Anh cũng tới mừng đại thọ 80 của Cố lão gia tử sao?"

Lâm Viễn Chi nghe được lời này, trên mặt hiện lên chút không tự nhiên, cũng không thể nói là vì anh nhìn thấy tấm ảnh trên vòng bạn bè kia, sau đó bị lòng ghen ghét đố kỵ quấy nhiễu nên phải vội vàng chạy tới đây tuyên bố chủ quyền.

"......Tôi tới giúp Mập Mạp tặng quà."

"Thật là làm khó anh, muộn như vậy rồi mà còn chạy tới đây." Lộ Nghiêu ngáp một cái, cảm thấy hơi buồn ngủ.

"Có điều anh tới rất đúng lúc, hôm nay cảm ơn anh nhé."

Lộ Nghiêu như người không xương ngồi liệt trên ghế, tây trang màu đen đã không còn thẳng thớm như trước, cổ áo nới lỏng hai cúc, để lộ cần cổ mịn màng. Lâm Viễn Chi đang đứng, ánh mắt nhìn từ trên xuống lơ đãng xẹt qua cổ áo cậu.

Dưới ánh đèn vàng ấm áp, mảng da thịt kia giống như được bôi lên một lớp mật ong vậy.

"Anh làm gì đó?"

"Cổ áo lỏng rồi, bên ngoài lạnh như vậy, cẩn thận bị cảm."

Lâm Viễn Chi thần sắc như thường chỉnh lại cổ áo sơ mi của cậu.

Lộ Nghiêu nghe hát một lúc xong cũng mệt mỏi rồi, cậu muốn về nhà ngủ, liền rút điện thoại ra gọi điện cho tài xế tới đón.

"Anh tới đây bằng gì thế? Nếu không tôi kêu tài xế đưa anh về." Cậu quay đầu nhìn về phía Lâm Viễn Chi.

Lâm Viễn Chi gật gật đầu.

Chiếc Bentley* màu đen chậm rãi dừng trước mặt hai người, Lộ Nghiêu chui vào trong xe trước, cậu tìm tư thế thoải mái, tự nhiên mà tách hai chân ra, lười biếng dựa vào ghế da.

Trái lại với cậu, Lâm Viễn Chi ngồi đoan đoan chính chính, thậm chí phảng phất như trên vai không tồn tại lấy một hạt bụi.

"Đưa anh về trường học trước." Lộ Nghiêu nhìn đồng hồ, hơn 9 giờ một chút, ký túc xá 11 giờ đóng cửa, hẳn là vẫn kịp.

Lâm Viễn Chi nhìn bộ dáng hai mí mắt đang đánh nhau của cậu, phỏng chừng là đã rất mệt rồi.

"Nếu cậu muốn ngủ có thể dựa vào người tôi."

"Không sao đâu, tôi chỉ nhắm một lúc thôi."

Lúc Lộ Nghiêu nhắm mắt lại thật sự chỉ muốn nhắm một chút cho đỡ mệt thôi, có điều khi ngửi thấy mùi hương sạch sẽ mát lạnh trên người Lâm Viễn Chi, cơn buồn ngủ của cậu càng ngày càng nặng, bất tri bất giác mà nghiêng người về hướng bên cạnh.

Cảm nhận được trọng lượng trên vai, Lâm Viễn Chi rũ xuống hàng mi dài, nhìn nam sinh đang tựa trên vai anh.

Trong khoang xe tối tăm, ngẫu nhiên có ánh đèn đường lướt qua, gương mặt đang ngủ của Lộ Nghiêu điềm tĩnh, hàng lông mi dày nhắm nghiền, khuyên tai màu đen thỉnh thoảng lại phát ra ánh sáng thu hút.

Lâm Viễn Chi đè hô hấp nhẹ xuống, không tiếng động dựa vào gần hơn, hơi thở ấm áp của người ấy phả vào cổ anh như có dòng điện xẹt qua, trên da tức khắc nổi lên một mảnh da gà.

"Lộ Nghiêu?"

Lâm Viễn Chi thấp giọng gọi một tiếng.

Không có câu trả lời.

Tài xế phía trước đang chuyên chú lái xe, trong bóng đêm, khát vọng bí ẩn nào đó giống như dây leo đang sinh trưởng một cách điên cuồng.

Lâm Viễn Chi chậm rãi nâng tay lên, thật nhẹ nhàng sờ sờ vành tai Lộ Nghiêu.

Cảm xúc cứng rắn lạnh băng của đá hắc mã não truyền đến lòng bàn tay, Lâm Viễn Chi không khỏi siết chặt ngón tay lại.

Bỗng nhiên một hồi chuông điện thoại đột ngột reo lên.