Chương 3

Không khí như đóng băng tại chỗ.

Lộ Nghiêu xấu hổ ho khan hai tiếng, "Cái đó, sao anh có số điện thoại của tôi vậy?"

"Trên thư tình có viết phương thức liên hệ của cậu."

Lộ Nghiêu:.....

Thời buổi này thế mà vẫn còn người để lại số điện thoại của mình trên thư tình sao, đừng có nói là cậu ta để lại cả số □□ đấy nhé?

"Vậy sao? Trí nhớ tôi không tốt , hình như quên mất rồi á, anh tìm tôi có chuyện gì sao?"

"Bởi vì buổi chiều tôi phải đến thư viện trả sách, đi có chút vội, trưa mai chúng ta ăn cơm cùng nhau được không?"

Lộ Nghiêu a một tiếng, có chút khó hiểu.

"Tại sao phải cùng nhau ăn cơm?"

Đầu bên kia lại im lặng hai giây.

"Tôi nhận thư tình của cậu, cũng đã chấp nhận lời tỏ tình của cậu rồi, cậu nói xem?"

Tưởng tượng đến cái phong thư tình buồn nôn muốn chết kia, ngón chân Lộ Nghiêu dường như moi ra được cả một tòa lâu đài*.

"Ờm...ý là, anh hẳn là đã thấy trên thư không phải tên của anh..."

"Không sao, tôi không để ý mấy cái này."

Lộ Nghiêu có chút không hiểu nổi hắn đang nghĩ gì, cậu thử hỏi lại: "Trước kia tôi thích Cố Bách, anh không để ý sao?"

Lâm Viễn Chi dừng một chút mới nói: "Cậu cũng nói, là trước kia."

Cứu tui cứu tui! Sao lại nghe thành cái kiểu này hay vậy, giáo thảo thật sự giống như muốn cùng cậu yêu đương? Đối phương chắc cũng không đến mức thích cậu đi, thế này cũng vô lý quá trời rồi.

Lộ Nghiêu thử nói: "Tôi tưởng rằng, lúc ấy anh nhận thư tình của tôi là vì muốn giải vây giúp tôi. Chúng ta sẽ không...thật sự phải yêu nhau đấy chứ?"

"Cậu ghét tôi à?" Lâm Viễn Chi đột nhiên hỏi.

Lộ Nghiêu bị hắn thình lình đặt câu hỏi làm cậu có chút trở tay không kịp, theo bản năng trả lời: "Đương nhiên không ghét."

Lâm Viễn Chi cười cười: "Vậy cùng tôi ở bên nhau thử xem."

Lộ Nghiêu nằm trên giường, bên tai còn văng vẳng câu ở bên nhau thử xem của Lâm Viễn Chi.

Cốt truyện này không đúng nha, trước kia nguyên chủ và Lâm Viễn Chi cũng không giao tiếp quá nhiều, tại sao cậu đưa thư tình một cái anh liền nhận lấy, còn một hai muốn cùng cậu thử xem?

Đang lúc buồn bực, di động lại vang lên, là Hoa Hồ Điệp điện tới. Hoa Hồ Điệp tên thật là Vương Khánh Quốc, có điều cậu ta không thích cái tên quá ư nam tính này, sau đó tự đặt cho mình cái nghệ danh Vương Điệp, cũng yêu cầu mọi người xung quanh phải gọi mình bằng cái tên này.

"Tiểu Lộ, cậu mau lên diễn đàn trường xem đi, hôm nay cậu lại hot rồi, mọi người đều đang bàn tán về cậu đó."

Lộ Nghiêu mơ hồ nhớ ra, đại học T có một diễn đàn dành cho sinh viên giao lưu thảo luận, Lộ Nghiêu nhấp vào, quả nhiên nhìn thấy tiêu đề "hot" nổi bật bên cạnh bài viết có tên mình.

【Cứu mạng, giáo thảo thế mà lại chấp nhận lời tỏ tình của Lộ Nghiêu! Là do tui điên rồi hay là do thế giới này điên rồi?】

Lầu 2: Nhất định là do tui điên rồi!

Lầu 3: Thật sự không nhìn ra, giáo thảo của chúng ta gu mặn thật đấy.

Lầu 4: Ờm...có hay không một loại khả năng, giáo thảo chỉ là người đẹp tâm thiện, không muốn để Lộ Nghiêu dây dưa mãi anh em tốt của mình nên mới nhận thư tình của cậu ta?

Lầu 5: Giáo thảo hy sinh cũng quá lớn rồi đi, nhìn cái mặt của Lộ Nghiêu bộ không muốn nôn sao? Thật sự xấu lắm luôn á, ọe...

____________________

Tuy Lộ Nghiêu không phải nguyên chủ, nhưng nhìn màn hình đầy ắp những lời công kích thì vẫn tức giận vô cùng, cậu cắn chặt răng, kéo bài viết xuống dưới cùng, đang muốn đăng ký cái tài khoản cùng người khác đấu khẩu, màn hình bỗng đơ một chút, ngay sau đó biến thành màu xám cùng dòng chữ Error 404.

Nhanh như vậy đã bị xóa mất, xem ra quản trị viên cũng coi như có tí tình người.

Lộ Nghiêu cũng chẳng để bài viết này trong lòng, hôm sau là cuối tuần, tắm xong rồi cậu liền ngủ một giấc đến hơn 10 giờ. Nghĩ đến giữa trưa còn phải cùng Lâm Viễn Chi ăn cơm, cậu mới không tình nguyện bò dậy, mở tủ quần áo ra thay đồ.

Con đường phía sau trường học.

"Chú Vương, chúng cháu đi trước đây."

Một chiếc xe màu đen khiêm tốn dừng ven đường, Cố Bách từ trên xe bước xuống, lại vòng qua bên kia, thay Nguyễn Thanh mở cửa xe. Tay hắn che trên đỉnh đầu cậu, sợ cậu đυ.ng đầu vào cửa.

Nguyễn Thanh nhìn bộ dáng quan tâm trước sau như một của hắn, trong lòng có chút cảm động, nhưng nghĩ đến hôm qua hắn ở sân bóng nói ra những lời đó, ánh mắt lại trở nên ảm đạm.

"Thanh Nhi, giữa trưa chúng ta đến quán gần trường học ăn đi."

Cố Bách có thói quen vòng tay đặt lên vai cậu, ôm lấy cậu đi về phía trước, khi đi qua nhà hàng đồ ăn Hà Nam hắn bỗng dừng chân lại.

Sau cửa sổ trong suốt sát mặt đất, một dáng người cao gầy tuấn tú ngồi đó, trong tay cầm một ly nước chanh cùng một cuốn sách Toán cao cấp, hình như là đang đợi người.

"Kia không phải là Viễn Chi sao?"

Nguyễn Thanh có chút kinh ngạc, thời điểm cuối tuần Lâm Viễn Chi đều là ở thư viện, sao hôm nay lại đến nhà hàng đọc sách vậy?

Không biết Cố Bách nghĩ đến cái gì, hắn nhíu nhíu mày.

"Chúng ta đi xem một chút."

"Không phải chứ lão Lâm, ở nhà hàng mà cũng học sao, đây là đang đợi em gái xinh đẹp nào vậy?"

Bên tai vang lên tiếng nói chuyện, Lâm Viễn Chi khép lại sách, vừa ngẩng đầu liền thấy Cố Bách và Nguyễn Thanh xuất hiện trước mặt anh.

Lâm Viễn Chi gật đầu với bọn họ xem như chào hỏi.