Chương 4

Cố Bách kéo Nguyễn Thanh ngồi xuống đối diện, vẻ trêu chọc trong mắt ngày càng đậm, "Được nha, đại học bá lén lút yêu đương sau lưng chúng tớ đúng không? Mau mau nói thật, là khoa nào vậy?"

Ngón tay thon dài của Lâm Viễn Chi nắm lấy ly nước, vẻ mặt lạnh nhạt.

"Tớ không đợi cô gái nào cả, tớ đang đợi Lộ Nghiêu."

Vừa nghe đến cái tên này, sắc mặt Cố Bách lập tức thay đổi, ngũ quan tinh xảo hơi hơi vặn vẹo, miễn cưỡng cười gượng một cái.

Ngày hôm qua sau khi trận bóng rổ kết thúc, hắn liền mang Nguyễn Thanh về nhà ăn cơm, vẫn luôn không tìm được cơ hội hỏi Lâm Viễn Chi. Hiện tại hắn bỗng nhiên không chắc chắn với suy đoán của mình nữa.

"Lão Lâm, tớ cho rằng...hôm qua cậu nhận bức thư tình đó là vì giải vây giúp tớ. Cậu không muốn xảy ra trường hợp cãi nhau quá mức khó coi, đúng không?"

Trong mắt Lâm Viễn Chi lộ ra chút khó hiểu, tựa hồ không rõ hắn đang nói cái gì.

Nguyễn Thanh lúc đầu cùng Cố Bách có suy nghĩ không khác lắm, nhưng nhìn đến thần sắc Lâm Viễn Chi, cậu ta lại không dám xác định. Chẳng lẽ, Lâm Viễn Chi thực sự thích Lộ Nghiêu...

Lâm Viễn Chi vẻ mặt nghiêm túc: "Tớ nhận thư tình của cậu ấy không phải để giải vây cho ai. Cậu ấy tỏ tình tớ, tớ nhận lời, chỉ đơn giản vậy thôi."

Nụ cười trên mặt Cố Bách suýt nữa không giữ được. Trước kia nhiều trai xinh gái đẹp gửi thư tình cho Lâm Viễn Chi như thế cũng không khiến hắn động lòng. Hắn đều cho rằng Lâm Viễn Chi không rảnh yêu đương, chỉ muốn chuyên tâm nghiên cứu khoa học. Vậy mà cậu ta lại nhận thư tình của Lộ Nghiêu, sao lại thế được?

"Lâm Viễn Chi, tớ không đùa với cậu đâu. Lộ Nghiêu cậu ta là con trai đó, chẳng lẽ cậu là...?"

"Tớ là gay."

10 điểm thẳng thắn =)))))

Trước mắt Cố Bách tối sầm, thiếu chút nữa bóp nát ly nước trong tay.

Nguyễn Thanh trừng lớn mắt, cực kỳ khϊếp sợ nhìn Lâm Viễn Chi.

"Nếu cậu không tiếp thu được, hoặc có ý kiến gì với tớ, tớ có thể xin đổi ký túc xá."

Cố Bách hoàn toàn ngây ngốc, tuy rằng hắn ghét đồng tính không sai, nhưng Lâm Viễn Chi là anh em tốt với hắn 3 năm trời, hai người lúc nhập học liền quen biết nhau, chưa từng bực tức cãi cọ nhau bao giờ. Nếu nói cậu ấy thật sự là gay đi nữa, hắn cũng không có khả năng đoạn tuyệt với Lâm Viễn Chi.

Từ một phút thẳng thắn kia của Lâm Viễn Chi, trái tim Nguyễn Thanh như treo trên cổ họng, khẩn trương quan sát biểu tình của Cố Bách. Vẻ mặt nam sinh đầu tiên là không thể tin được, tiếp theo liền mang theo do dự cùng giãy giụa.

Hắn im lặng tự hỏi một lúc lâu sau, Cố Bách hít một hơi thật sâu, bất luận ra sao, hắn cũng không thể để mất người anh em tốt này được.

Thôi bỏ đi, hắn trước tiên lùi một bước.

"Lão Lâm, không phải tớ hoàn toàn không tiếp thu được, chỉ là...ừ thì cậu tuy là cái kia, nhưng cậu cũng không nên yêu đương cùng cái loại đồng bóng lẳиɠ ɭơ kia chứ."

"Tôi nên cùng loại người nào ở bên nhau thì cũng không phải chuyện của cậu."

Có lẽ là do Cố Bách gặp ảo giác, thời điểm Lâm Viễn Chi mở miệng, Cố Bách liền cảm nhận được từ trên người anh một loại khí chất thành thục và bình tĩnh vượt xa những bạn cùng trang lứa.

Hắn vậy mà nhất thời á khẩu không trả lời được.

"Nhưng...Lộ Nghiêu này hôm qua còn theo đuổi tớ đấy, loại người sớm ba chiều bốn* như vậy—"

*朝三暮四: thay đổi thất thường; sớm ba chiều bốn (một người rất thích khỉ thường cho khỉ ăn quả cây lịch, anh ta nói với bầy khỉ, buổi sáng mỗi con được ba quả, buổi chiều mỗi con được bốn quả, bầy khỉ rất vui mừng, sau đó anh ta lại nói, buổi sáng mỗi con được ăn bốn quả, buổi chiều ba quả. Sau này ví với người thông minh thường dùng thủ đoạn, người dại thường mắc lừa, nay ví với sự thay đổi thất thường.)

"Cố Bách, cậu bình tĩnh lại đi, chúng ta đừng cãi nhau ở đây có được không?"

Nhận ra xung quanh có không ít khách hàng đều nhìn qua bên này, Nguyễn Thanh không nhịn được lôi kéo tay áo Cố Bách.

Nhìn thấy gương mặt trắng nõn thanh tú của Nguyễn Thanh, lửa giận của Cố Bách tiêu tan hơn phân nửa, hắn ý thức được, nơi này quả thật không phải nơi để cãi nhau.

"Thật náo nhiệt nha, xem ra tôi tới thật đúng lúc."

Phía sau vang lên một giọng nói trong trẻo.

Lâm Viễn Chi nghe thấy giọng nói kia, tầm mắt hơi ngưng trọng, dừng lại trên người thiếu niên đang đi tới.

Cố Bách cũng đã nhận ra âm thanh này, hắn nhăn mày lại, đang muốn lộ ra biểu tình ghét bỏ, trong nháy mắt nhìn thấy người nọ liền sửng sốt vài giây.

Nếu không phải vẫn là cái quả đầu đỏ tươi rói kia, Cố Bách căn bản không tin người này và Lộ Nghiêu trong trí nhớ là cùng một người. Trên mặt nam sinh không có lớp makeup lố lăng, mà là một khuôn mặt trong sáng sạch sẽ, mắt đen sáng ngời, đôi mắt cười cong cong.

Cậu mặc một cái áo hoodie lam nhạt, đôi chân thon dài ẩn sau lớp quần jeans đen, nhàn nhã tiến về phía bàn của bọn họ.

"Honey, xin lỗi anh nha, để anh đợi lâu rồi."

Lộ Nghiêu dường như không hề nhìn thấy Cố Bách, lập tức vòng qua hắn ngồi xuống đối diện Lâm Viễn Chi.

Nghe được tiếng kêu honey này, lỗ tai Lâm Viễn Chi hơi hơi đỏ lên, anh không chớp mắt nhìn Lộ Nghiêu, trong mắt hiện rõ sự kinh ngạc.

Cố Bách lần đầu tiên bị người khác ngó lơ như vậy, ngực hắn phập phồng vài cái, có chút nghẹn khuất không thể giải thích, không nhịn nổi mà túm chặt cánh tay người bên cạnh.

"Kệ bọn họ, chúng ta đi."

"Lời Cố Bách nói lúc nãy, có phải cậu đã nghe thấy hết rồi không?"

Trên mặt Lâm Viễn Chi mang vẻ xin lỗi nhìn Lộ Nghiêu: "Rất xin lỗi, đều là lỗi của tôi."

Lộ Nghiêu chớp chớp mắt nhìn anh: "Vừa nãy tôi kêu anh là honey chỉ là muốn khiến Cố Bách ghê tởm thôi, anh đừng để ý."

"Tôi không ngại."

Lâm Viễn Chi đưa thực đơn cho cậu: "Cậu xem xem muốn ăn cái gì, tôi mời."

Lộ Nghiêu nhận lấy thực đơn, chỉ mấy đồ ăn mình thích. Trong khi đó, cậu để ý anh trai này vẫn luôn nhìn cậu chằm chằm.

Lộ Nghiêu tự thấy da mặt mình không mỏng, nhưng bị người khác dùng ánh mắt sáng quắc đó nhìn chăm chú, vẫn là có chút không tự nhiên.

"Anh không đọc sách sao? Nhìn chằm chằm tôi làm gì?"

"Hôm nay cậu rất đẹp."

Lộ Nghiêu lớn lên từ trong vại mật, đám bạn hồ bằng cẩu hữu bên người đều nịnh cậu, nghe được câu khen này, cậu cực kì hưởng thụ gãi gãi tóc: "Cũng tạm thôi, tôi mặc đại đó, chủ yếu là do người lớn lên đẹp trai, không còn cách nào."

Lâm Viễn Chi cười khẽ.

Trong thời gian chờ đồ ăn lên, Lộ Nghiêu liếc mắt nhìn người đối diện, không nhịn được nói: "Đại giáo thảo, lời anh nói hôm qua, anh không đùa với tôi đấy chứ?"

"Tôi chưa bao giờ đem loại chuyện này ra đùa."

Lộ Nghiêu ồ một tiếng: "Vậy ý anh là, hiện tại quan hệ giữa chúng ta là người yêu?"

Tròng mắt đen như mực của Lộ Nghiêu xoay vài vòng, bỗng nhiên nổi lên tâm tư trêu ghẹo đối phương.

"Vậy tôi...có thể sử dụng một chút quyền lợi của bạn trai đúng không?"