Chương 5

8 giờ sáng, trên bục giảng, một người có kiểu tóc địa trung hải – thầy Mã Nguyên đánh ngáp một hơi dài, từ dưới cặp tài liệu rút ra phiếu điểm danh.

"Vài ngày không điểm danh rồi, hôm nay điểm danh phát nhể. Không cho phép giúp người khác điểm danh hộ, gọi đến tên ai thì đứng lên nói rồi ngồi xuống."

Phía dưới lập tức vang lên vài tiếng oán giận.

"ĐM, may mà hôm nay tao tới."

"Sao mà biếи ŧɦái dữ vậy, còn một hai phải bắt người ta đứng lên."

"Văn Viễn."

"Có."

"Lộ Nghiêu."

"Có."

Một người đeo kính từ cuối lớp đứng lên, thầy Mã Nguyên nhăn mày lại, không dám tin mà nhìn người này.

Có không ít nữ sinh nhận ra gương mặt này, ồn ào quay đầu, bắt đầu nhỏ giọng nghị luận.

Thầy Mã Nguyên tức đến bật cười, giơ phiếu điểm danh trong tay.

"Lâm Viễn Chi, em tưởng tôi không quen biết em đúng không? Em học môn của tôi 2 năm rồi, bức ảnh em đạt giải quốc gia vẫn đang trưng bày trên tường kia kìa, sao nào, bây giờ em đổi tên, gọi là Lộ Nghiêu à?"

Trong phòng học lập tức vang lên một trận cười lớn.

Đại khái đây là lần đầu xảy ra loại chuyện này, Lâm Viễn Chi bị vô số đôi mắt nhìn chằm chằm, trên mặt có chút không tự nhiên.

"Thật ngại quá, thầy Trương."

Loại chuyện giúp người khác điểm danh này thầy đã thấy nhiều, vốn dĩ cũng không quan tâm. Có điều việc này xảy ra trên người một sinh viên ngoan ngoãn như Lâm Viẽn Chi thì lại quá khác thường, ông không nhịn được mà hỏi vài câu.

"Em với Lộ Nghiêu có quan hệ gì đây? Học sinh giỏi như em lại giúp trò ấy lên lớp, em thiếu trò ấy tiền chưa trả đúng không?"

Lâm Viễn Chi nắm chặt bút trong tay: "Lộ Nghiêu...cậu ấy là bạn trai em, buổi sáng không dậy nổi, cho nên em tới giúp cậu ấy lên lớp, em xin lỗi, lần sau em sẽ cố gắng gọi cậu ấy dậy sớm."

Những lời này rơi xuống, giống như một quả bom khiến phòng học nổ tung.

"Tôi không nghe lầm đi, chính miệng giáo thảo thừa nhận Lộ Nghiêu là bạn trai ảnh."

"Trời mẹ, buổi sáng dậy không nổi, cho nên là tối hôm qua hai người đã làm gì vậy?"

"Vãi, sốc thật sự, tao muốn lên diễn đàn đăng bài!"

"Đều im lặng hết cho tôi!"

Thầy Mã Nguyên ở trong trường học gặp qua không ít cặp đôi đồng tính, nhưng hào phóng thừa nhận trước mặt ông như vậy vẫn là người đầu tiên.

Ông nhìn gương mặt nghiêm túc khác ngày thường của Lâm Viễn Chi, bất đắc dĩ cười cười, đánh dấu vào phiếu điểm danh.

"Được rồi, đừng có tú ân tú ái, mau ngồi xuống đi."

Chính chủ ngủ đến mơ mơ màng màng, bị tiếng chuông điện thoại oanh tạc một hồi đánh thức, cậu không kiên nhẫn nghe điện thoại: "Gì đấy?"

"Vãi chưởng, Lộ Nghiêu cậu được nha, cậu cho giáo thảo của chúng ta ăn bùa mê thuốc lú gì vậy? Anh ấy vậy mà giúp cậu đi học! Còn thừa nhận cậu là bạn trai trước mặt mọi người!" Giọng điệu Vương Khánh Quốc cực kỳ kinh ngạc.

Lộ Nghiêu dụi dụi mắt, không ngạc nhiên gì mà ừ một tiếng.

Vương Khánh Quốc tưởng cậu không tin, đem cảnh tượng trong lớp học kể đến thập phần sinh động cho Lộ Nghiêu nghe.

"Cậu không biết đâu, biểu cảm lúc thầy Mã Nguyên nghe thấy giáo thảo nói cậu là bạn trai ảnh, miễn bàn thú vị bao nhiêu."

Lộ Nghiêu nghe cậu ta miêu tả một hồi, dần dần không còn buồn ngủ.

Thật sự nhìn không ra nha, giáo thảo thoạt nhìn ôn hòa nội liễm, thế mà lá gan lại rất lớn.

Cũng không biết lúc bị thầy giáo ép hỏi quan hệ giữa hai người, lỗ tai ảnh có đỏ lên không nhỉ?

Với vài cái suy nghĩ xấu xa đó, Lộ Nghiêu có chút động lực rời giường. Đỉnh đầu cậu một mảng tóc đỏ chói mắt, đi đến thư viện mà nửa năm qua cậu chưa đặt chân tới.

Cậu nhớ nguyên tác có miêu tả qua, ngày thường Lâm Viễn Chi thích ở tầng ba thư viện tự học, có đôi khi công thụ chính cũng sẽ đi cùng.

Quả nhiên, vừa mới tới tầng ba, cậu liền nhìn thấy nam sinh đẹp trai cao lớn ngồi gần cửa sổ, trên tai đeo tai nghe, tay cầm một quyển từ vựng GRE*. Mí mắt anh buông xuống, một bên nghe một bên ghi chú gì đó vào notebook, biểu tình cực kì chuyên chú.

*GRE: GRE viết tắt của "Graduate Record Examination" là một bài thi chuẩn hóa quốc tế được tổ chức bởi ETS (Educational Testing Service) được sử dụng trong việc xét điều kiện nhập học lên cao học như Thạc sĩ hoặc Tiến sĩ ở các chuyên ngành khoa học tự nhiên và khoa học xã hội (trừ Y, Dược, Luật) tại Mỹ.

Ngồi trước mặt anh là một cô gái có mái tóc búi, cô gái lơ đãng lật giở cuốn sách chuyên ngành trong tay, thỉnh thoảng lại liếc nhìn phía đối diện.

Trời ạ, giáo thảo đẹp trai như vậy, thế mà cùng cái loại đồng tính* kia ở bên nhau, thật sự là phí phạm của trời.

*Nguyên tác là 人妖: kiểu nam giả nữ, hoặc chỉ người chuyển giới nữ, đại khái là hơi kỳ thị một chút, mình thấy nói ghê quá nên để vậy nhó :))))

Đúng lúc nghĩ như vậy, trên vai bỗng nhiên bị vỗ vài cái, một mái tóc đỏ chói cùng gương mặt tươi tắn đẹp trai hiện ra.

"Bạn học, cậu có thể đổi chỗ cho tôi không?"

Cô gái mở to mắt nhìn, một đầu tóc đỏ này rất dễ nhận biết, rõ ràng chính là Lộ Nghiêu của khoa quản lý kinh tế, nhưng gương mặt này, so với trên diễn đàn nói là đồ lẳиɠ ɭơ đê tiện sao lại hoàn toàn không giống nhau?

Hóa ra cậu ta không trang điểm mấy kiểu kỳ quái kia thì lại đẹp trai như vậy!

"Cậu...cậu ngồi đi, tôi sang bên cạnh được rồi."

Cô gái vội vàng đem sách và cặp sách của mình dịch đến một góc trống.

Đối diện xảy ra chuyện gì, Lâm Viễn Chi hoàn toàn không biết, đôi mắt anh chuyên chú nhìn chằm chằm những chữ tiếng anh trên notebook, hoàn toàn đắm chìm trong việc tốc ký tin tức, bỗng nhiên, một tờ giấy nhỏ đưa tới.

—Anh đẹp trai, buổi trưa có thể cùng nhau ăn bữa cơm không?

Anh ở thư viện bị người khác tới bắt chuyện cũng không phải lần đầu tiên, lông mày nhăn lại, đang định từ chối, khóe mắt thoáng thấy một mảng màu đỏ.

Nâng tầm mắt, thiếu niên anh tuấn lóa mắt ngồi đối diện cười tủm tỉm nhìn anh.

Lại thêm một tờ giấy được đẩy tới.

—Nếu không đồng ý, vậy thì tôi đi trước đây. Nơi này vừa ngồi đã thấy mệt rồi.

Nhìn nội dung trên mặt giấy, Lâm Viễn Chi lo sợ cậu đi mất, trong lòng quýnh lên, theo bản năng liền nắm lấy bàn tay cậu chưa kịp rút về.

"Lộ Nghiêu."

Anh thấp giọng gọi cậu một tiếng, đáy mắt sáng ngời là sự vui sướиɠ ngập tràn.

"Cậu đừng đi."

Không ít người bị hành động của anh thu hút sự chú ý, nữ sinh trong góc trừng lớn hai mắt, không thể tin nhìn một màn này.