Chương 6

Nhận ra có không ít người đang nhìn bọn họ, Lâm Viễn Chi vội vàng buông tay, chớp chớp mắt.

"Cậu chờ tôi một lát, tôi lập tức thu dọn đồ đạc."

Anh chỉ dùng một phút đem notebook và sách trên bàn đều cất vào balo, đi theo Lộ Nghiêu ra khỏi thư viện.

Ngày mùa thu, ánh mặt trời từ lá cây ngô đồng chiếu xuống mặt đất, Lộ Nghiêu hít sâu một hơi không khí mát lành, quay đầu nhìn Lâm Viễn Chi.

Cậu cảm thấy mình như một thiếu niên bất lương đã dạy hư học sinh ngoan.

"Chuyện trong tiết của thầy Mã Nguyên hôm nay, cảm ơn anh nhé."

"Không có gì, dù sao tiết 1 tôi cũng trống, cậu ngủ có ngon không?"

Lộ Nghiêu hoạt động cổ một chút: "Cũng được, chỉ là chỗ hồi trước có bấm lỗ tai không thoải mái chút nào."

Một loạt lỗ khuyên của cậu bấm còn chưa tới 2 tháng, miệng vết thương còn chưa lành hẳn. Tối hôm qua lúc gội đầu cậu không chú ý, ngón tay lỡ động vào chỗ nào của tai trái, mơ hồ có cảm giác đau đớn.

Hai người vừa lúc đi đến rừng cây dương bên hồ, Lộ Nghiêu nhìn thấy cạnh đó có ghế đá, thuận thế liền ngồi xuống.

"Anh giúp tôi nhìn xem, có phải bị nhiễm trùng rồi không?"

Cậu thật sự nghĩ không ra tại sao nguyên chủ cứ thích hành hạ chính mình như thế, trên vành tai bấm một loạt lỗ khuyên, buổi tối ngủ cũng không dám nằm nghiêng, sợ đè lên miệng vết thương.

Lâm Viễn Chi cong lưng nắm vành tai bên trái của cậu nhìn kỹ.

"Lỗ thứ hai có chút sưng đỏ, có thể là miệng vết thương nhiễm trùng rồi."

Anh vươn ngón tay ra, nhẹ nhàng sờ sờ lên tai cậu, vừa đυ.ng tới chỗ kia, Lộ Nghiêu liền a một tiếng.

"Xin lỗi, tôi làm cậu đau à?"

Đối với cảm giác đau Lộ Nghiêu luôn luôn mẫn cảm, một chút không thoải mái sẽ khiến cậu cực kỳ để ý.

"Anh đừng chạm vào chỗ đó."

Lộ Nghiêu rụt bả vai lại, bỗng nhiên ý thức được tư thế bây giờ của cậu và Lâm Viễn Chi có hơi thân mật, cậu vừa nhấc mắt, liền đối diện với con ngươi đen láy sâu thẳm phía sau cặp kính của anh.

"Thôi bỏ đi, tôi về ký túc xá rửa với cồn là được, đại khái hai ngày nữa sẽ tốt hơn thôi."

"Trong phòng tôi có cồn, tôi giúp cậu sát trùng."

Lâm Viễn Chi dẫn cậu trở về ký túc xá, phòng bọn họ tổng cộng 4 người, trừ anh và Cố Bách, Nguyễn Thanh, còn có một tên mọt sách suốt ngày nằm trên giường chơi game, gọi là Mập Mạp. Mập Mạp người cũng như tên, mang mắt kính, có khuôn mặt tròn bầu bĩnh.

Lúc Lâm Viễn Chi đi vào, cậu ta đang chờ ghép trận, tâm trạng chán muốn chết, bỗng nhiên vừa ngước mắt, liền nhìn thấy phía sau anh có người.

Hắn nhìn đến một đầu tóc đỏ kia, thiếu chút nữa nhảy dựng khỏi ghế: "Vãi chưởng, Lão Lâm, đây là..."

Chắc không phải là cái người khiến diễn đàn huyên náo ồn ào kia đâu nhỉ?

"Lộ Nghiêu, bạn trai tớ."

Lâm Viễn Chi vẻ mặt bình tĩnh giới thiệu Lộ Nghiêu cho hắn.

"Chào đàn anh."

Lộ Nghiêu cười tủm tỉm chào hắn, khóe miệng lộ ra hai cái má lúm đồng tiền nho nhỏ.

Mập Mạp tuy rằng mỗi ngày đều ở chung ký túc với hai vị đại soái ca, đã sớm miễn dịch, nhưng nhìn đến mặt Lộ Nghiêu, vẫn không tự giác kinh ngạc cảm thán.

Khó trách khiến đại học bá của bọn họ mê mẩn đến thần hồn điên đảo, nụ cười này, quả thật ngọt tan chảy lòng người.

"Đàn em cứ tùy tiện ngồi đi, có muốn ăn gì không? Chỗ anh có một đống đồ ăn vặt đây."

Mập Mạp tính cách hào sảng, thấy đàn em này thuận mắt, liền đem đồ ăn vặt trong ngăn kéo bày lên bàn.

Lâm Viễn Chi liếc mắt nhìn qua: "Game của cậu bắt đầu rồi kìa, không chơi à?"

Mập Mạp lúc này mới chú ý tới trò chơi đã ghép trận xong, hắn vội vàng đeo tai nghe lên, biểu tình chăm chú: "OK, tôi phải mở mic rồi, các cậu cứ xem như tớ không tồn tại đi."

Gian phòng ký túc 4 người không lớn, nhưng lại không có cảm giác bừa bộn của đa số ký túc nam, đồ đạc đều được sắp xếp gọn gàng. Hai chiếc giường tầng đối diện nhau, bốn chiếc bàn học nằm ở giữa, một bên tường khác là tủ quần áo và tủ giày.

"Cậu ngồi đi, tôi đi tìm hòm thuốc."

Trên bàn của Lâm Viễn Chi là nhiều sách nhất, đặc biệt dễ thấy. Lộ Nghiêu nhìn qua chăn gối được sắp xếp chỉnh tề trên giường anh, cười nói: "Đại học bá, không nhìn ra anh lại thích sạch sẽ như vậy."

Lâm Viễn Chi cầm bình cồn trong tay, giọng điệu bất đắc dĩ: "Về sau đừng gọi tôi là đại học bá."

Lộ Nghiêu đùa nghịch đồ dùng trên bàn anh: "Vậy thì nên gọi là gì, Lâm Viễn Chi? Tiểu Chi Chi?"

Lâm Viễn Chi nghiêng đầu nhìn Mập Mạp một cái, xác nhận hắn đang chuyên tâm chơi game, mới thấp giọng nói: "Cậu gọi tên của tôi là được."

Tiểu Chi Chi gì đó, kì cục quá.

Lâm Viễn Chi ngồi xuống ghế bên cạnh cậu, trong tay cầm tăm bông đã thấm cồn.

"Lộ Nghiêu, cậu nghiêng lại đây một chút."

Lộ Nghiêu ồ một tiếng, hơi hơi ngiêng đầu, hướng về phía Lâm Viễn Chi.

Hôm nay cậu mặc chiếc áo thun dài, cổ áo rộng thùng thình, Lâm Viễn Chi hơi hơi rũ mắt là có thể nhìn thấy xương quai xanh gợi cảm, xuống chút nữa, chính là...

Lâm Viễn Chi nhắm mắt lại, ép chính mình nhìn chằm chằm vào lỗ tai cậu.

"Khả năng sẽ bị đau, cậu cố chịu một chút."

Anh nhẹ nhàng dùng tăm bông lau lên.

Trên hành lang, Cố Bách cùng Nguyễn Thanh mỗi người cầm một ly trà sữa, vừa đi vừa nói chuyện.

"Cậu yếu đuối mong manh như vậy, đừng đi ra ngoài thực tập, vạn nhất bị người ta bắt nạt thì phải làm sao bây giờ? Dứt khoát tới công ty nhà tớ làm đi."

Nguyễn Thanh lắc đầu, ánh mắt kiên định: "Tớ không thể cứ ỷ lại suốt vào cậu được, tớ muốn tự lập."

"Hai ta còn nói ai với ai, cậu nói câu này cũng khách khí quá rồi."

Cố Bách ôm lấy vai cậu, tay đẩy cửa ký túc xá.

Không biết nhìn thấy gì, hắn siết chặt trà sữa trong tay, biểu tình trở nên cực kỳ khó coi.