Chương 7

Từ góc độ của bọn họ nhìn qua, một tay Lâm Viễn Chi đặt lên bả vai Lộ Nghiêu, đầu anh cách sườn mặt cậu rất gần, tựa như anh đang hôn cậu vậy.

"Hai người các cậu đứng ngoài cửa làm gì thế? Mau vào đi." Mập Mạp mới vừa chơi xong một ván game, nhìn thấy hai người ngoài cửa, có chút khó hiểu hỏi.

Lâm Viễn Chi nghe được động tĩnh, cũng quay đầu nhìn thoáng qua, Cố Bách lúc này mới nhìn đến tăm bông trên tay anh, hắn hừ lạnh một tiếng, đi đến trước chỗ ngồi của mình, thô lỗ kéo ghế ra ngồi xuống.

Lâm Viễn Chi gật đầu chào hỏi Nguyễn Thanh, cũng không chào Cố Bách.

Anh buông ống tay áo sơ mi xuống, đem tăm bông đã dùng xong ném vào thùng rác, đứng lên nhường vị trí cho Nguyễn Thanh.

Lộ Nghiêu tuy rằng rất không thích công chính, nhưng ấn tượng đối với thụ chính lại không tệ, hiện tại nhìn gần, phát hiện thụ chính quả thật rất đẹp, có điều vóc dáng quá yếu ớt, phảng phất cơn gió thổi qua liền ngã.

Chân gầy tay gầy như vậy, sau này chẳng phải sẽ bị công chính lăn lộn đến tan thành từng mảnh hay sao?

Sẵn có tình yêu thương đối với động vật nhỏ trong người, Lộ Nghiêu cười tủm tỉm nói: "Đàn anh Nguyễn Thanh? Tôi không gọi sai đi?"

Nguyễn Thanh không nghĩ tới đối phương sẽ chào hỏi mình, ấn tượng của cậu đối với Lộ Nghiêu còn dừng lại ở thời điểm bộ dạng cậu trang điểm kỳ kỳ quái quái, hiện tại gương mặt đột nhiên sạch sẽ đẹp trai, nhất thời có chút không quen.

"Ừm, tôi tên Nguyễn Thanh."

"Anh học Mỹ thuật sao? Tôi thấy trên bàn anh có rất nhiều thuốc màu, bức tranh vẽ con mèo này rất đáng yêu."

Nguyễn Thanh lúc rảnh rỗi cũng sẽ cho mấy con mèo hoang trong trường ăn, chẳng qua cậu bị dị ứng lông mèo, đó giờ cũng không dám sờ tụi nó. Nhắc tới đề tài về mấy động vật nhỏ, tâm lý đề phòng của Nguyễn Thanh bị dỡ xuống không ít. Hơn nữa Lộ Nghiêu hiện tại là bạn trai Lâm Viễn Chi, cậu cũng không cần ghen ghét làm gì.

"Đây là một con mèo hoang tam thể trong trường."

"Hình như tôi có chút ấn tượng, có phải mắt nó màu xanh, mặt rất tròn không?"

"Cậu cũng gặp qua con mèo kia rồi sao?" Nguyễn Thanh bị gợi lên hứng thú, cùng cậu bàn luận về mấy con mèo hoang trong trường.

Nhìn thấy Lộ Nghiêu nhanh chóng hòa nhập cùng 3 người còn lại trong ký túc xá, có mỗi hắn bị gạt sang một bên, gương mặt đẹp trai của Cố Bách càng ngày càng lạnh.

Hắn xoay người, xé một túi khoai tây chiên của Mập Mạp: "Tôi nói này, cậu ngày nào cũng làm tổ trên giường chơi game, có phải quá sa đọa rồi không? Cậu tìm việc thực tập chưa? Thi lên thạc sĩ đã chuẩn bị tốt chưa?"

Mập Mạp cắn cắn khô bò, có chút không hiểu: "Trước đó không phải tớ đã nói với cậu là tháng sau sẽ đi công ty game thực tập sao? Cậu mất trí nhớ à Lão Cố?"

Cố Bách bị sặc.

Mập Mạp có ý định hòa hoãn quan hệ giữa Cố Bách và Lâm Viễn Chi, tròng mắt xoay chuyển, đề nghị: "Lão Lâm, hay là rủ thêm cả đàn em, cộng thêm cả ký túc xá mấy người chúng ta nữa, giữa trưa cùng nhau liên hoan đi."

Nguyễn Thanh dẫn đầu mở miệng: "Được nha, ký túc xá cũng ta đã lâu không cùng nhau ăn cơm rồi. Cố Bách, cậu nói xem có đúng không?"

Cố Bách không tình nguyện ừ một tiếng.

Lâm Viễn Chi không có biểu cảm gì, anh thu thập hòm thuốc, ngẩng đầu nhìn Lộ Nghiêu: "Cậu muốn đi không?"

"Tôi như nào cũng được, tôi vẫn còn muốn cùng đàn anh Nguyễn Thanh tâm sự nữa."

Lộ Nghiêu vẻ mặt ngoan ngoãn.

Địa điểm ăn cơm quyết định ở một tiệm lẩu cá hầm cải chua.

Lộ Nghiêu không ăn cơm sáng, lúc này đã có chút đói bụng, ngửi được mùi cá hầm cải chua thì càng đói lợi hại hơn.

Lâm Viễn Chi thấy cậu ngồi xuống liền xoa xoa bụng nhỏ, quan tâm hỏi: "Có phải không ăn bữa sáng không, đói bụng à?"

Lộ Nghiêu gật gật đầu.

Lâm Viễn Chi cầm bát đũa của cậu đem sang chỗ mình, dùng nước nóng tráng qua một lần, nói với Mập Mạp đang gọi món: "Trước gọi cho Lộ Nghiêu một phần điểm tâm đi, cho cậu ấy lót dạ."

"Oke, vậy tớ gọi trước khoai lang bọc khoai môn*."

"Thật sự coi mình thành thiếu gia sao."

Cố Bách nhìn bộ dáng khó chịu của Lộ Nghiêu liền tức giận, một thằng con trai, có chân có tay đàng hoàng, lại còn để người khác rửa bát đũa hộ?

Nhưng lúc dư quang hắn nhìn thấy Nguyễn Thanh đang dỡ bát đũa ra, theo bản năng duỗi tay ngăn lại.

"Để tớ làm cho, cậu ngồi đi."