Chương 8

"Lão Cố, cậu nhìn xem bộ dáng không đáng tiền này của cậu đi, Nguyễn Thanh rốt cuộc là anh em của cậu hay là vợ nhỏ của cậu vậy?"

Mập Mạp trêu ghẹo nói.

Nếu là trước kia, Cố Bách khẳng định không để ý chút nào mà trêu lại, nhưng mà lúc này, cũng không biết có phải do bên cạnh thật sự có một cặp đôi đồng tính hay không, Cố Bách bỗng nhiên ý thức được hành vi của mình đúng thật không ổn.

"Tớ tự làm là được, cậu đừng động."

Nguyễn Thanh cũng ý thức được không khí không đúng lắm, cậu cắn cắn môi, cầm chén đũa của mình trở về.

Lộ Nghiêu liếc xéo Cố Bách một cái.

Tên này cuối cùng cũng ý thức được bản thân mình tiêu chuẩn kép, ngoài miệng nói chính mình ghét nhất đồng tính luyến ái, nhưng lại suốt ngày cùng Nguyễn Thanh kề vai sát cánh, ôm ôm ấp ấp. Một khi bị người khác nghi ngờ quan hệ giũa hai người liền giận tím mặt, mắng người khác tâm tư xấu xa, làm bẩn mối quan hệ thuần khiết của bọn họ, đơn giản là kiểu vừa muốn làm này kia vừa muốn lập bàn thờ.

*Gốc là 又想當婊子又想立牌坊: Sống như một con đi*m nhưng vẫn muốn lập đền thờ trinh tiết. Đại khái là làm chuyện xấu nhưng vẫn muốn có danh tiếng tốt.

Nguyên chủ sở dĩ vẫn luôn không buông bỏ là bởi vì cậu ta cảm thấy Cố Bách vẫn độc thân, cậu ta vẫn còn hy vọng, nếu hai người này thật sự ở bên nhau, nguyên chủ có lẽ đã chết tâm từ lâu rồi, sao có thể tự rước lấy nhục như vậy.

Lộ Nghiêu gắp viên khoai lang tím bỏ vào miệng, dùng sức nhai.

Thẳng đến khi cánh tay bị người cọ một chút, cậu quay đầu, liền đối diện với cặp mắt sâu thẳm sau cặp kính của nam sinh.

"Cậu muốn uống trà hay là nước mơ chua?"

Lâm Viễn Chi không phải đồ ngốc, Lộ Nghiêu vừa nãy nhìn chằm chằm ai, anh biết rõ.

Anh tự nhủ với bản thân, không nên ghen ghét, hiện tại người ở bên cạnh Lộ Nghiêu chính là anh, anh mới là bạn trai Lộ Nghiêu.

Chỉ là l*иg ngực vẫn có cảm giác đau buồn không nói nên lời, ba chữ bạn trai* này, giống như một cái hư danh, căn bản không có thật.

*Bạn trai tiếng Trung là 男朋友, 3 chữ nhe.

Lộ Nghiêu lúc này mới phát hiện anh đang nắm canh tay mình. Ngón tay nam sinh rất dài, màu da trắng lạnh, gân xanh trên cánh tay giống gân lá cây vậy.

Lộ Nghiêu nhíu nhíu mày, dối diện với tầm mắt Lâm Viễn Chi. Nơi đó tựa như mặt hồ cất giấu những thứ cậu không hiểu được.

"Anh làm đau tôi."

"Xin lỗi." Lâm Viễn Chi buông tay ra.

"Hai loại kia tôi không thích, tôi muốn uống nước chanh dây, có không?"

"Được, tôi đi hỏi phục vụ."

Trên menu cũng không có khoản đồ uống này, đồ của cửa hàng tiện lợi cũng không phải nhãn hiệu mà Lộ Nghiêu muốn uống, Lâm Viễn Chi đi siêu thị một chuyến mới mua được loại mà cậu muốn uống.

Lúc anh đi về bàn, bước đi có chút vội vàng, gương mặt trắng nõn đổ mồ hôi. Cố Bách liếc mắt xem thường, quăng đôi đũa xuống bàn rồi đi ra bên ngoài hút thuốc.

"Lão Lâm, cậu đối đãi với đàn em cũng tốt quá đi, tớ nhìn cũng thấy ghen tỵ."

Mập Mạp cảm thán nói.

Tuy rằng ngày thường Lâm Viễn Chi cũng rất tốt tính, thường thường sẽ giúp bọn họ mua cơm hộp hoặc đun nước gì đó, nhưng vì một người khác mà làm đến độ này, hắn vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy.

Lộ Nghiêu cũng không nghĩ tới Lâm Viễn Chi sẽ tận tâm như vậy.

Ở thế giới của cậu, cậu cũng từng được không ít người theo đuổi, chẳng qua đối với tình yêu ba cái thứ này, cậu luôn luôn khịt mũi coi thường. Yêu đương có cái gì tốt, vì vui buồn của người khác mà phiền lòng, đem tất cả tâm tư tình cảm đặt lên người khác, nửa điểm tự chủ cũng không có, thật quá đáng sợ.

Hơn nữa, tình yêu cũng là thứ có hạn sử dụng, người đó có thể hiện tại sẽ yêu bạn đến chết đi sống lại, nói không chừng chẳng bao lâu sau liền thay lòng đổi dạ. Có cần thiết phải ôm hy vọng đối với loại tình cảm hư vô mờ mịt này không?

Lộ Nghiêu mở chai nước chanh dây ra uống một ngụm, cậu chú ý tới, Nguyễn Thanh vẫn luôn dùng ánh mắt hâm mộ mà nhìn cậu.

"Anh Nguyễn Thanh, hay là anh ra ngoài xem đàn anh Cố Bách như thế nào đi?"

Xem bộ dáng đáng thương hề hề này của thụ chính, Lộ Nghiêu có chút không đành lòng.

Nguyễn Thanh chính là chờ cơ hội này, người khác đã đưa bậc thang cho mình đi xuống, liền thuận theo, "Được, vậy các cậu từ từ ăn, tớ ra ngoài xem một chút."

Cậu ở gần bãi đỗ xe tìm được nam sinh cao lớn đẹp trai.

Cố Bách thấy cậu đi tới, dập điếu thuốc trong tay ném vào thùng rác.

"Cố Bách, cậu không thể cứ mãi như vậy được, Lão Lâm căn bản không làm gì sai, đến Mập Mạp cũng có thể hiểu cho cậu ấy, chẳng lẽ cậu không thể thử chấp nhận cậu ấy và Lộ Nghiêu sao?"