Chương 18

Ngày hôm sau!

Như dự tính lúc ban đầu, mẹ Từ sau khi khoẻ hẳn, xuất viện đến biệt thự nhà họ Văn. Và tất nhiên, Từ Y Chi sẽ ở chung cư cùng Văn Thiếu Kiệt. Mọi chuyện diễn theo như quy trình lúc ban đầu, chỉ khác là, trong căn hộ có thêm một người nữa.

Hôm nay thứ hai, Văn Thiếu Kiệt phải đi khảo sát những thương hiệu lớn, vốn sợ Từ Y Chi mệt, nên để cô ở nhà. Mặc dù anh có chút không nỡ, nhưng bù lại chiều được về sớm, nên không mấy tức tối.

“Dì Lý, để con phụ với” Từ Y Chi đứng bên cạnh nhăn nhó. Dì Lý là người giúp việc mà ba ngày trước mới được chuyển đến. Văn Thiếu Kiệt có căn dặn, không để cô làm việc gì mệt mỏi, vì vậy cô rảnh rỗi đến nỗi sắp mốc meo hết rồi. Hiện tại đang đi theo Dì Lý xin làm tí việc chuẩn bị cơm trưa, xem như khởi động tay chân.

“Y Chi, để Dì làm cho, không cậu chủ lại la rầy Dì” Dì Lý hiền lành phản bác. Bà xin vào đây được ba ngày, nhìn ra được cậu chủ đối với cô gái nhỏ này vô cùng cưng chiều, căn dặn bà xem chừng và chăm sóc cô cẩn thận. Bà đâu dám để cô động vào những thứ việc lặt vặt này, cậu chủ biết sẽ la rầy bà cho xem.

“Dì, để con làm với, nếu không Chi Chi buồn mất” Từ Y Chi xụ mặt một đống. Kiệt đáng ghét, vì sao không cho cô làm gì cả? Cứ như những thứ đó sẽ làm tổn hại cô vậy. Như thế, lúc đầu nhận cô vào làm việc để làm gì chứ? Giận thì giận, nhưng trên gương mặt cô lại toát lên vẻ nũng nịu đáng yêu vô cùng.

“Con đó, lại đây, lặt rau đi” Dì Lý thấy mặt Từ Y Chi đáng yêu như vậy liền mềm lòng, ai bảo cô có gương mặt búp bê xinh xắn đọng lòng người như vậy. Đành chọn ra công việc nhẹ nhất cho cô, không dám để cô chạm vào những món đồ sắc bén. Nếu bà biết được, cô gái nhỏ này từng vất vả thế nào trong những ngày đầu đến căn hộ, sẽ không nghĩ cô yếu đuối như vậy.

“Dạ” Như mở được phong ấn, Từ Y Chi bắt tay ngay vào làm việc, sợ rằng nếu chậm trễ, Dì Lý sẽ đổi ý. Cô hăng say xử lý từng chút từng chút một, rất nhanh đã hết một rổ rau. Lúc sau cô lại tiếp tục đòi giúp việc, Dì Lý buộc lòng đưa trái cây cho cô rửa, còn bà thì đi nấu ăn.

Thấy Dì Lý đã vào bếp, Từ Y Chi rửa trái cây xong liền lấy con dao nhỏ bắt đầu gọt. Cô nghĩ, đây cũng chỉ là việc nhỏ, không cần hỏi ý kiến làm gì.Chỉ là cô đang vui vẻ làm việc thì “Toạch” cửa lớn đột ngột mở ra, và điều này thành công khiến cô ngốc nào đó sợ hãi, lưỡi dao bén cắt vào ngón

tay.

“Ây da…” Từ Y Chi theo phản xạ ném con dao đi. Vết thương lập tức chảy ra dòng máu, điều này khiến cô có chút sợ hãi sững sờ. Chẳng biết xử lý thế nào thì bên cạnh đã có thêm bóng người.

“Chi Chi” Vừa bước vào cửa, Văn Thiếu Kiệt liền nghe tiếng hốt hoảng, dù nhỏ nhưng anh vẫn nhận biết, là do cô ngốc phát ra. Chạy đến bên cạnh để xem xét, thì anh đã thấy dòng máu đỏ rực chảy xuống từ ngón tay trỏ. Không cần suy nghĩ, anh liền ngậm chặt ngón tay trong miệng, để hạn chế máu chảy.

“Cậu..cậu chủ…” Dì Lý từ trong bếp nghe được tiếng của Văn Thiếu Kiệt, cũng vội vàng chạy đến, thấy tay Từ Y Chi nhiễm một màu đỏ, bà nhìn xuống sàn thấy con dao dưới nền, lòng liền hoảng hốt gọi. Bà đã lơ là, nên mới tạo ra tình cảnh hiện tại, mong là cậu chủ sẽ không trách phạt mà đuổi việc.

Từ Y Chi cảm nhận được đầu ngón tay bị bao bọc bởi cảm giác ướŧ áŧ ấm nóng nhồn nhột, cô liền muốn rút về, nhưng bàn tay đã bị giữ chặt, nhìn lên thì chạm phải ánh mắt sắc bén của Văn Thiếu Kiệt, đành ngậm ngùi, cô cúi đầu không dám cử động thêm gì cả. Anh như vậy, còn hơn lần đầu cô gọi là ‘Ông’ thật đáng sợ mà.

Dì Lý cũng không ngoại lệ. Với cái nhìn sắc bén lạnh lùng kia, chứng tỏ cậu chủ đang tức giận. Bà chẳng dám nói gì ngoài trừ cúi đầu im lặng. Mọi chuyện đều do bà không cẩn thận, chỉ mong cậu chủ có thể bỏ qua lần này.

“Kiệt…” Nhận được không khí có chút ngột ngạt, Từ Y Chi nhẹ giọng kêu lên. Mặc dù cô cũng có chút sợ, nhưng đây chỉ là vết thương nhỏ, lúc trước bị thế này cũng rất nhiều lần, chẳng có gì to tác,

nhưng doạ Dì Lý đến như vậy cô quả thật rất tự trách.

“Haizz, bảo bối ngoan không sao rồi. Dì đi lấy hộp cứu thương đến đây” Cảm nhận được máu không còn chảy nhiều nữa, Văn Thiếu Kiệt nhả ngón tay ra, nhìn Từ Y Chi rồi thở dài. Quả thật vừa rồi anh có chút lo lắng, không kiềm chế được xúc động trong lòng, hại cô ngốc phải sợ hãi. Nhẹ mỉm cười vuốt tóc trấn an, anh quay sang Dì Lý, đôi mắt đã dịu nhẹ đi không ít.

“Dạ cậu chủ” Dì Lý cũng bị hành động của Văn Thiếu Kiệt làm bất ngờ. Cứ nghĩ cậu sẽ nổi giận hoặc khủng bố thế nào đó, nhưng chỉ cần một tiếng gọi nhẹ nhàng của Từ Y Chi có thể giúp bà vượt qua khó khăn. Không dám chậm trễ, bà chạy đi lấy hộp cứu thương mang đến.

“Chi Chi, từ nay không cần làm nhiều việc như vậy biết không?” Văn Thiếu Kiệt bế Từ Y Chi, đặt cô ngồi xuống ghế sô pha. Anh cũng ngồi bên cạnh, lấy băng keo bó lại vết thương, rồi nhẹ nhàng căn dặn. Có thể anh biết, trước kia cô vốn vất vả, nhưng hiện tại đã có anh, anh sẽ không để cô khổ cực thêm chút nào nữa.

“Nhưng Kiệt, em buồn chán” Từ Y Chi buông mắt, mỗi ngày cô điều phải làm việc, Kiệt không cho cô làm, có khác nào trói cả người cô lại chứ? Nhưng bởi vì vừa rồi mắc phải lỗi, cô không dám ý kiến gì thêm. Chỉ đơn giản là cái cúi đầu, cũng làm cho ai đó mềm lòng không nỡ làm cô thất vọng.

“Chi Chi, vậy mỗi ngày em theo anh được không?” Văn Thiếu Kiệt thật lòng không muốn xa Từ Y Chi dù là một giây phút. Nếu cô cảm thấy buồn chán, vậy đi theo bên cạnh anh, ra ngoài nhìn thế giới có lẽ sẽ tốt hơn? Như thế vẹn cả hai đường không phải sao?

“Thật không? Nhưng em có làm phiền anh không?” Nghe thế, Từ Y Chi vui vẻ ra mặt. Lần trước đi thử đồ cùng Văn Thiếu Kiệt, cô phát hiện bên ngoài rất nhiều thứ mới lạ. Tuy có hơi đông người, nhưng có anh bên cạnh, cô không sợ bất kì điều gì. Lần này lại được ra ngoài, không vui vẻ sao được chứ?

“Ngốc! Chỉ cần em lên tiếng, dù là sao trên trời, anh cũng sẽ lấy cho em” Nhìn Từ Y Chi vui vẻ cười tít mắt, Văn Thiếu Kiệt không còn gì hài lòng hơn. Chỉ cần cô ngốc vui vui vẻ vẻ bên cạnh, dù có trải qua những khó khăn cuộc sống, anh nhất quyết không bao giờ hối hận.

“Oa…oa..Thích Kiệt nhất…” Từ Y Chi vui vẻ, nhóm người ôm lấy cổ Văn Thiếu Kiệt. Cô không biết trong lòng mình có cảm giác gì, nhưng khi bên anh, cô lại thấy cả thế giới của mình ở trong anh. Cô thích cảm giác như thế, cho dù không lời nói hoa mỹ để biểu hiện, đơn giản chỉ là cái ôm cũng khiến cho cậu chủ nào đó, lúc đầu có chút ngỡ ngàng, sau đó kích động lại ôm trầm cô.

Văn Thiếu Kiệt nhắm nghiền đôi mắt, cơ thể cảm nhận sự ấm áp của Từ Y Chi. Trái tim cũng vì câu nói đơn thuần của cô mà đập liên hồi. Bảo bối anh nói gì? Nói thích anh đúng không? Anh không nghe lầm chứ? Bảo bối đã thích anh rồi, thật hạnh phúc, thật may mắn cỡ nào?

“Chi Chi, anh cũng thích em, rất thích” Một hồi bình ổn lại trái tim, Văn Thiếu Kiệt gỡ tay Từ Y Chi, tiếp theo đôi bàn tay anh nâng gương mặt nhỏ nhắn của cô đang toát lên vẻ khó hiểu. Anh nhìn sâu vào đôi mắt to tròn, nhẹ nhàng nói ra từng chữ trong lòng. Anh rất muốn nói yêu cô, rất yêu cô, nhưng sợ cô tiếp thu không được, đành dùng thời gian để thể hiện, cho cô dần dần chấp nhận anh.

“Kiệt. Anh hứa không được giận Dì Lý nha, lỗi do Chi Chi” Như nhớ ra điều gì,Từ Y Chi giương đôi mắt to đen nhìn Văn Thiếu Kiệt. Cô không muốn vì bản thân mình mà có người bị trách. Chẳng phải Kiệt vừa mới nói chỉ cần cô lên tiếng, anh sẽ đáp ứng mọi yêu cầu sao? Cô sẽ nhân cơ hội này xin xỏ vậy.

“Chỉ cần bảo bối yêu cầu, chuyện gì anh cũng nghe theo em, được không?” Văn Thiếu Kiệt nhìn xung quanh, có lẽ Dì Lý thấy hai người nói chuyện thân mật, nên đã rời đi lúc nào rồi. Vì thế, anh không chút ngại ngùng hôn nhẹ lên đôi môi, rồi mũi khẽ chạm vào chiếc mũi nhỏ xinh của cô mà nói lời ngọt ngào.

“Kiệt, anh thật tốt, Chi Chi thực thích anh” Lại lần nữa không chút e dè, Từ Y Chi khen ngợi Văn Thiếu Kiệt. Có thể lúc này, địa vị của anh đã vượt qua mặt Từ Y Vũ, nếu để nó biết được, chắc chắn sẽ thương tâm đến long trời lỡ đất, có khi còn tìm anh đánh đến kẻ sống người chết.

“Vậy em có nên hôn anh một cái không?” Văn Thiếu Kiệt chớp chớp đôi mắt, không hề thấy xấu hổ dụ dỗ Từ Y Chi khen thưởng cho mình. Mặc dù thường ngày anh hôn cô thành thói quen, nhưng là cô ngốc kia chưa lần nào chủ động hôn anh, yêu cầu nhỏ như vậy chắc sẽ không thành vấn đề phải không?

“Chụt, Kiệt tốt em sẽ hôn” Từ Y Chi hôn một cái lên gương mặt Văn Thiếu Kiệt, cô lúc này xem mình như một người vĩ đại.

Kiệt tốt, cô sẽ khen thưởng. Nhưng cô không làm tốt gì, thế mà Kiệt vẫn hôn cô mỗi ngày, muốn đòi hỏi khen thưởng cũng chẳng có lí do.

“Vậy mỗi lần anh làm người tốt, em sẽ hôn theo yêu cầu phải không?” Lúc này, Văn Thiếu Kiệt đứng dậy bế Từ Y Chi, sau đó anh rồi ngồi xuống ghế, để cô an toạ trên đùi mình. Một tay ôm lấy chiếc eo mảnh khảnh, tay còn lại vuốt ve mái tóc dài phía sau. Mỗi ngày bên cạnh cô dịu dàng như vậy, tâm trạng anh có biết bao hài lòng?

“Ừm, tất nhiên sẽ như vậy” Trong lòng Từ Y Chi thầm ghi nhớ thoã thuận này. Hai tay vòng ôm lấy cổ Văn Thiếu Kiệt. Cơ thể cô dựa sát vào anh,

mềm mại như cánh hoa sen tinh khiết. Lúc này, cô ngốc nào đó vẫn vô tư không hề biết rằng, chính mình đã khơi dậy lửa lòng của kẻ nào đó.

Mũi ngửi được hương thơm nhàn nhạt, vòng tay thì cảm nhận sự mềm mại của người mình yêu, cơ thể Văn Thiếu Kiệt bắt đầu có phản ứng. Hơi thở anh có chút nặng nề. Bỗng nhiên âm thanh từ chiếc bụng cô ngốc vang ra làm anh cười phì một cái, tâm trạng cũng khôi phục hoàn toàn.

Anh đưa cô đi ăn, rồi dỗ cô ngủ. Nằm bên cạnh, anh nghe trái tim mình yên bình đến lạ thường. Chỉ cần thấy cô vui, môi luôn nở nụ cười, trên thế giới này, anh chỉ cần như thế, đã đầy đủ lắm rồi. Trong cuộc sống, điều hạnh phúc sẽ đến, nếu ta biết vừa lòng với những thứ đơn giản!