Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Làm Công Công Gặp Công Chúa

Chương 2: Như tỉnh lại từ trong mộng

« Chương TrướcChương Tiếp »
Không biết qua bao lâu, Diệp Phiêu Diêu ở đáy vực tỉnh lại, trên mặt vẫn như thiêu đốt, khẽ ngẩng đầu muốn lôi kéo mặt mình, nàng khó chịu nhúc nhích cơ thể. Khóe miệng tràn ra tiếng vang cực kỳ khó khăn, không thể làm gì khác, đành phải duy trì tư thế trước mắt. Thân thể không cách nào hoạt động như bình thường, trái lại đầu óc từ từ khôi phục tỉnh táo. Cảnh tượng từ vách núi rơi xuống từng chút từng chút hiện ra, vết thương trên người trên mặt từ đâu mà có, cũng đều nhớ rõ. Chỉ có một thân ảnh từ mơ hồ tới rõ ràng, từ quen thuộc tới xa lạ, khiến nàng không muốn tiếp tục nhớ nữa.

"Thẩm Mộ Ca!" Mặc dù đang cúi rập người xuống đất, nhưng Diệp Phiêu Diêu vẫn sử dụng hết khí lực toàn thân, gọi cái tên làm lòng nàng tan nát, nàng không biết giờ phút này, nàng đối với Thẩm Mộ Ca là yêu hay là hận! Điều nàng biết rõ, ngay lúc thần trí mới khôi phục, điều đầu tiên nàng nghĩ tới chính là Thẩm Mộ Ca.

Diệp Phiêu Diêu vươn tay với tới hòn đá trước mặt, mượn lực để bản thân nằm ngửa lên. Giương mắt nhìn lên, bầu trời một màu đen như mực, sao trời lấp lánh, cách nàng vô cùng xa xôi. Nàng muốn nỗ lực nắm lấy một ngôi sao, thế nhưng tay hoàn toàn không nhấc lên nổi. Quần áo trên người ướt đẫm, không phân biệt rõ từ trên cao rơi xuống dòng suối này, hay từ chỗ nào khác trôi lại đây, chỉ thấy toàn thân lạnh lẽo.

Hô hấp Diệp Phiêu Diêu trở nên gấp gáp, dồn dập, hình như ngực bằng phẳng có cái gì đang muốn trào ra, chặn ở cổ họng làm nàng khó thở, không khỏi mở miệng, lúc này mới phát hiện khóe miệng có vị mặn của nước mắt.

Cuối cùng không muốn kìm chế nữa, mà kìm chế cũng không được, tùy ý để nước mắt phóng túng tuôn trào, che kín gương mặt.

Diệp Phiêu Diêu dựa vào vách đá, miễn cưỡng đi vào hang động để tránh cái lạnh. Nói là hang động, chứ thật ra giống lỗ chó hơn, chỉ có thể chứa vừa đủ nàng, không hề dư thêm một chút không gian nào để nàng xoay chuyển. Đói bụng chỉ có thể giơ tay ngắt quả dại ăn, cũng không thèm để ý có độc hay không, cho tới bây giờ, không có cái gì làm nàng khó chịu hơn trước lúc nàng rớt xuống vực. Bất quá thì chết thêm một lần nữa.

Chết? Nghĩ tới chữ này, Diệp Phiêu Diêu hạ tay xuống, trái trong tay ăn được phân nửa ở trong không khí từ từ trở nên lạnh giá, khó khăn nuốt xuống miếng đang ăn dở trong miệng, trong đầu xuất hiện một ý nghĩ khác. Nếu đến nước này mà nàng cũng không chết được, như vậy, Thẩm Mộ Ca, đừng trách ta vô tình.

Cái nàng nợ ta, ta phải đòi lại gấp đôi, vì bản thân cùng vì báo đáp ông trời đã cho ta cơ hội giữ lại cái mạng này!

Nghĩ thông suốt, nên Diệp Phiêu Diêu liền thay đổi hoàn toàn, không còn chán chường như mấy ngày trước nữa, ý chí cầu sinh mạnh mẽ vô cùng. Tỉnh dưỡng sức khỏe, cố gắng phục hồi như trước kia, để có thể sớm rời khỏi đáy vực này.

Tiếc là nàng bị thương quá nặng, ở đây lại sâu không thấy đáy, ngoại trừ bầu trời xa vời vợi trên đầu thì không còn cái gì khác. Đã sắp ba tháng, Diệp Phiêu Diêu chưa từng ăn được một miếng thịt, cả ngày chỉ có thể lót da bằng quả dại. Lúc đầu còn miễn cưỡng chấp nhận được, nhưng theo thời gian, nàng từ từ khôi phục, thì cho dù ăn nhiều trái dại hơn nữa cũng không thể làm nàng no bụng, nếu cứ tiếp tục, sợ không biết ngày nào tháng nào, nàng mới phục hồi được.

Nói không chừng còn bị đói mà chết. Nghĩ như vậy, Diệp Phiêu Diêu lại tức giận đến run rẩy, nàng đường đường là thiếu trang chủ của Phi Diệp sơn trang, hành tẩu giang hồ nhiều năm, chưa bao giờ chật vật giống như hiện tại, tất cả những điều nàng phải gánh chịu đều do Thẩm Mộ Ca ban tặng, làm sao nàng có thể quên được, càng không thể từ bỏ khát vọng cầu sinh. Nếu khó khăn hơn nữa, nàng cũng phải rời khỏi chỗ này, tự mình trả hết lại cho nàng ta.

Vết thương trên người đã kết vảy, đi đứng cũng có khí lực, Diệp Phiêu Diêu liền men theo dòng suối tìm đường, đi theo nguồn nước, hy vọng tìm được lối thoát. Không thể nào thoát bằng cách trèo lên trên, chỉ đành dùng thử cách này thôi.

Từ khi Diệp Phiêu Diêu rơi xuống vực thẳm, đã qua nửa năm, thế nhưng chuyện liên quan tới tình cảnh ngày hôm đó, đã trở thành bí mật không được nhắc tới. Sau hôm đó, tất cả những người có mặt đều nhận được lệnh cấm, không bất cứ ai được nhắc tới, càng không được nói tới chuyện Trưởng công chúa cúi người khóc bên cạnh vách núi. Người đầu tiên nhận được lệnh cấm chính là Tả Phỉ, còn người hạ lệnh, đương nhiên là Thẩm Mộ Ca.

Khoảnh khắc thấy Diệp Phiêu Diêu rơi xuống vực, Thẩm Mộ Ca nghe rõ ràng âm thanh nội tâm đổ nát. Không còn cách nào bận tâm tới tôn nghiêm của hoàng gia, nàng liều mạng muốn giữ nàng ấy lại, gọi tên nàng ấy thật lớn, nhưng tất cả đều vô vọng. Cho tới khi nàng nhảy xuống ngựa, chạy tới vách núi, cái nàng nhìn thấy chỉ là sương mù dày đặc. Nhưng Diệp Phiêu Diêu đã không còn.

Vì thế, Thẩm Mộ Ca đứng ở vách núi suốt một đêm, Tả Phi cầm cây đuốc cũng đứng đó suốt cả đêm. Thẩm Mộ Ca không cho hắn tới gần, nàng không muốn hắn quấy rầy hồi ức giữa nàng với Diệp Phiêu Diêu.

Tả Phi đương nhiên biết quan hệ giữa Trưởng công chúa với Diệp Phiêu Diêu không hề tầm thường, cũng vì biết, nên hắn mới hạ sát tâm, tuyệt đối không để một tên giang hồ lãng tử hủy hoại Trưởng công chúa, hủy đi nữ thần trong lòng hắn.

Điều hắn không ngờ được, Trưởng công chúa luôn luôn nghiêm cẩn quạnh quẽ lại rơi lệ vì Diệp Phiêu Diêu, bây giờ hắn lẳng lặng đứng thủ vệ sau lưng công chúa, làm hắn có thời gian xác định lần nữa tình cảm đối với công chúa. Cũng không thể không âm thầm vui mừng, Diệp Phiêu Diêu chết rồi, không thể dây dưa với công chúa được nữa, nếu cứ như vậy thì một ngày nào đó, Diệp Phiêu Diêu sẽ có được tâm của công chúa. Hắn mỉm cười, điều chỉnh tâm tình đứng đó thực hiện trách nhiệm của mình, trước sau như một.

Sức khỏe của Hoàng Thượng vẫn suy yếu, tuy Trưởng công chúa chưa từng chính thức ra mặt, nhưng cũng đã tham dự vào việc triều chính mấy phần. Thêm vào các thế lực trong bóng tối âm thầm tranh giành quyền lợi, làm cho giang sơn bị kéo đi xuống. Chỉ là, vững vàng không có nghĩa là đủ mạnh, các nước láng giềng đang lâm le mơ ước, ngoại trừ vạn dặm sơn hà, còn có Trưởng công chúa vang danh thiên hạ. Từ khi trang phục của Trưởng công chúa không còn là đồ tang, thì sứ giả tới cầu thân được nối đuôi không dứt, nửa năm qua tới càng nhiều, thậm chí có người đã bị từ chối, vẫn tiếp tục quay lại.

Không thể không cảm thán mị lực của Trưởng công chúa quá lớn, không thể không thừa nhận, quốc lực càng ngày càng lụng bại. Lấy Trưởng công chúa, mặc dù không chiếm được giang sơn này, cũng có thể chỉ được một vị trí nhỏ, nhưng chuyện này rơi vào tay người nào, đều là một chuyện rất tốt. Ngoại trừ Vương tộc ngoại bang, thì vương tôn công tử trong nước cũng nóng lòng muốn thử, dồn dập muốn lấy lòng Trưởng công chúa.

"Tham kiến Trưởng công chúa." Gần đây Tả Phỉ thường xuyên lui tới trong cung, thứ nhất vì vừa thay một nhóm người mới để bảo vệ công chúa, hắn không yên tâm, nên tới xem. Thứ hai, hắn muốn nhìn thấy công chúa nhiều hơn, đối với chuyện cầu thân, Trưởng công chúa vẫn không có thái độ gì, nội tâm hắn có chút nghi hoặc.

"Tả thống lĩnh, có chuyện gì?" Thẩm Mộ Ca vẫn vùi đầu vào tác phẩn hội họa trước mắt, hiếm thấy hôm nay nàng có hứng thú, liền đặt bút vẽ, bây giờ đang muốn đề thơ lưu niệm.

"Thần, có chuyện muốn bẩm báo." Thoáng do dự một chút, nhưng Tả Phi vẫn lựa chọn báo cáo sự thật.

"Tả thống lĩnh nói đi." Động tác tay của Thẩm Mộ Ca vẫn không hề ngừng lại, chỉ là dừng ở bên trái bức họa do dự một chút, hơi giương mắt nhìn thoáng qua hắn, liền đem tầm mắt thu về.

"Nhiệm vụ tìm kiếm đã thu về toàn bộ."

"Tại sao?" Đương nhiên Thẩm Mộ Ca hiểu Tả Phỉ muốn nói tới chuyện gì.

"Không thu được gì." Tả Phỉ bất đắc dĩ lắc đầu, hắn cũng cảm thấy không tin nỗi, đã qua nửa năm tìm kiếm rồi, một chút manh mối cũng không có.

"Cái gì gọi là không thu được gì? Bổn cung không phải đã nói..." Thẩm Mộ Ca dừng bút lại, một giọt mực theo đầu bút rơi xuống bức họa, đen một góc, mà nàng vẫn bất động như cũ.

"Chúng thần đã tìm kiếm rất cẩn thận và nhiều lần, xác định ngay cả hài cốt cũng không tìm được."

Tả Phỉ nhớ rất rõ, sau khi Trưởng công chúa đứng ở vách núi suốt một đêm, khi mặt trời vừa mộc nơi chân trời, thì Thẩm Mộ Ca liền hạ lệnh kêu hắn cho người xuống đáy vực tìm Diệp Phiêu Diêu. Bất luận tìm trong bao lâu, nàng đều muốn 'Sống phải thấy người, chết phải thấy xác'.

Tả Phỉ thấy Thẩm Mộ Ca không có ý muốn truy hỏi cặn kẽ, trong lòng hắn thấy tức giận, xin cáo lui. Thật ra hắn hoàn toàn không thể xem hiểu tâm tình của Trưởng công chúa, chỉ có mấy lần vì Diệp Phiêu Diêu ở đây, hắn mới thấy công chúa thất thố mấy lần.

Khi Tả Phỉ biến mất ở cuối hành lang, trong cung lại trống rỗng, sắc trời ngoài thư phòng đã bắt đầu chìm xuống, cung nữ lặng lẽ đốt đèn rồi cung kính lui ra. Thẩm Mộ Ca đập bút mạnh xuống bàn, chỉ nghe một tiếng bộp, bút gãy thành mấy phần, rải rác trên giấy, để lại một mảnh thưa thớt.

"Diệp Phiêu Diêu." Ba chữ này chậm rãi thoát ra từ miệng Thẩm Mộ Ca, ngoại trừ bản thân nàng, không ai có thể nghe thấy được. Nàng chắp tay đi tới cửa sổ, cấm cung tầng tầng lớp lớp đem nàng ngăn cách với bên ngoài, những ngày cùng Diệp Phiêu Diêu lang bạt giang hồ đã là quá khứ.

Móng tay nàng bấm sâu vào lòng bàn tay, sắc mặt thì không có bất kỳ biến hóa nào, tầm mắt phóng ra phía xa xa, nhớ lại những lời của Tả Phỉ lúc nãy.

Nửa năm, đã nửa năm rồi, nàng chờ tin tức này quá nhiều đêm rồi. Nhưng chưa từng nghĩ chỉ nhận được kết quả này. Hình như Diệp Phiêu Diêu đã hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này, cái gì cũng không để lại. Cả xương cốt nàng cũng không tìm được.

"Diệp Phiêu Diêu, nàng là đại lừa gạt."
« Chương TrướcChương Tiếp »