Chương 1: Chào mừng đến bệnh viện Ái Lệ Ty

Edit + beta: Sairy.

[Tích - Người tham gia thử thách số 1 và người tham gia thử thách số 2 đến.]

Một người đàn ông chỉ có một cánh tay, sắc mặt tái nhợt, một đàn ông trung niên lùn béo với vẻ cảnh giác, mỗi người cầm trong tay một tấm kim bài khắc số thứ tự, xuất hiện trong lối vào của hành lang dài hẹp. Hai người không hề ngạc nhiên trước cảnh tượng này, chỉ liếc nhìn nhau rồi nhìn bóng tối xung quanh như thể đang đối mặt với kẻ thù.

Hai người họ, một béo một gầy giống như những dây cung đã căng ra đến cực điểm, toàn bộ cơ bắp và thần kinh căng thẳng, một tiếng động phát ra từ phía trên cũng khiến toàn thân họ rùng mình, thậm chí người béo lùn còn giật mình nhảy cẫng lên!

Vù… Đèn khẩn cấp đồng loạt được bật lên tỏa ra ánh sáng mờ ảo màu xanh nhẹ, khu vực xung quanh càng trở nên rõ ràng.

Cùng với tiếng ồn trầm thấp, vật thể trong hành lang sâu không thấy đáy thoáng hiện lên:

Lọ truyền dịch đã vỡ, ống tiêm còn đựng một nửa chất lỏng, tấm vải giường màu trắng lem vết máu khô cùng chất lỏng vàng không rõ nguồn gốc… nằm rải rác lộn xộn trên mặt sàn. Cách đó vài bước, trong đại sảnh nối với hành lang, những hàng ghế truyền dịch không rõ hình thù mờ ảo kéo dài đến phía đầu kia của phòng, lẫn lộn với bóng tối ở đó.

Theo ánh mắt của hai người kia, màn hình lớn trên tường đối diện phát ra một tiếng cách rồi bật sáng, hai dòng chữ đỏ lớn được hiển thị:

[Chào mừng đến bệnh viện Ái Lệ Ty.]

Lúc này, chiếc radio kiểu cũ của bệnh viện vang lên, thông báo về việc thử thách viên số 3 và số 4 đã tới. Theo tiếng radio, một cặp vợ chồng trung niên mặc đồ ngủ xuất hiện ở ngã tư hành lang và đại sảnh.

“Mẹ nó đây là chỗ quái nào?”

Người chồng thoạt nhìn có chút hoảng sợ, nhưng khi nhìn thấy hai người vây quanh mình, hắn ta lập tức trở nên giận dữ như một con bò đực!

Hắn ta trừng mắt nhìn chằm chằm vào số 1 và số 2, cho rằng đã tìm ra nguồn gốc của toàn bộ cuộc hỗn loạn, việc bị truyền tống đến đây trong trang phục lộn xộn làm hắn ta mất hết mặt mũi: “Chúng mày là kẻ gây rối à? Tao nói cho chúng mày biết! Đừng có làm chuyện bừa bãi, này là truyền tống trận? Đây là gameshow thực tế hả? Tao không có thời gian chơi với chúng mày đâu! Chúng mày đều là người của tổ tiết mục chương trình phải không…”

Vợ hắn là một người phụ nữ cao gầy, lưng hơi gù, vẻ mặt sợ hãi còn chưa tiêu tan, liền có chút tiếc nuối: “Hai vị đại ca, anh Lưu nhà tôi tính tình có hơi nóng nảy, hai vị đừng…”

“Ở đây có phần mày chen miệng sao.” Ai ngờ người chồng họ Lưu quay lại, cùi chỏ hút mạnh vào người vợ gầy khiến cô lảo đảo: “Suốt ngày chỉ biết cằn nhằn, làm sao mày quản lý được gia đình? Mày còn không biết có người bế đến cái nơi quỷ quái này nữa."

Sau đó là một loạt những lời trách mắng.

Hai người đàn ông đến trước không hề muốn nói chuyện, hoàn toàn lờ đi cặp vợ chồng này, ánh mắt lạnh nhạt quét qua họ như thể họ chỉ là con mèo con chó… hoặc hai thi thể định trước sẽ mất mạng.

Tiếp theo, lần lượt xuất hiện của các thử thách viên số 5, 6, 7, 8:

Một cặp tình nhân trẻ, một cô gái đeo khẩu trang, tóc búi hai bím, và... một bà lão gầy gò run rẩy cầm gậy.

Cô gái số 5 bị không khí lạnh lẽo chung quanh làm cho giật mình, quay sang nũng nịu bạn trai: “A Thắng, ở đây đáng sợ quá, em đã nói là đừng chơi trò ma quái mà!" Nói xong liền dựa vào phía sau cửa gỗ, lộ ra bản tính nóng nảy.

Chàng trai nhanh chóng bước tới, ôm bạn gái nhẹ nhàng an ủi.

Cô gái đeo khẩu trang bị mùi thuốc khử trùng trong hành lang làm ho sặc sụa, bà lão gầy gò dường như mệt mỏi vì việc truyền tống, cầm gậy run rẩy cúi xuống thấp, bịch một tiếng, bà trực tiếp ngồi phệt xuống sàn gạch men trong hành lang.

Người đàn ông béo lùn số 2, nhìn thấy cảnh tượng này, vẻ mặt vốn đã căng thẳng lại thêm một chút bực bội, một bên cẩn thận quan sát xung quanh, một bên lẩm bẩm: "Với đám đồng đội già yếu bệnh tật này, hôm nay coi như kết thúc rồi!"

Đôi tình nhân kia từ cãi vã đã chuyển sang thân mật, vuốt ve nhau: "Tây Tây, em đừng giận, ra khỏi nơi này, anh mời em ăn bánh ngọt nhé?"

Nói xong, anh vừa làm động tác hôn cô. Cô gái hừ một tiếng, bĩu môi, quay đầu né tránh. Cô đang tựa vào cánh cửa gỗ của một phòng bệnh, khi quay đầu, má cô áp vào cửa kính, những ô vuông đen kịt của cửa kính không thể nhìn thấy rõ bên trong phòng bệnh.

Mà lúc này, không cần cô nhìn rõ bên trong.

Bởi vì...

Ở bên kia cửa kính, có một khuôn mặt trắng bệch, sưng phồng, đang áp chặt vào đó.

Vị trí mắt của thứ kia thấy rõ hốc mắt trống rỗng, giống như hai vực thẳm tối tăm không đáy.

Tôn Thiến cảm thấy máu ở tứ chi trong phút chốc bị rút khô, toàn bộ máu dồn vào tim đang điên cuồng đập như sắp nổ! Nỗi kinh hoàng cực độ đã khiến cô chết lặng, toàn thân cô cứng đờ đến mức ngay cả sức lực quay đầu cũng không còn.

Khuôn mặt trắng bệch chậm rãi áp sát lên cửa kính, hốc mắt đen láy khoét ra, che khuất đôi mắt của Tôn Thiến…

“A ! ! !”

Tôn Thiến cuối cùng đã phát ra một tiếng thét kinh hoàng, điên cuồng đẩy bạn trai đang đè cô ở cửa ra, chạy vào giữa hành lang để trốn.

Tôn Thiến khóc ròng nói: “Mặt, mặt! Có … Có một khuôn mặt ở đó!”

"A! Nơi đó nơi đó..." Người phụ nữ lưng gù quay đầu lại trước, sau đó sắc mặt đột nhiên tái nhợt, lắc mạnh cánh tay chồng.

“Đồ phụ nữ thối tha, ồn ào cái gì!" Lưu Quang không kiên nhẫn quay đầu, lời chửi rủa trong cổ họng lập tức nghẹn lại: "Cái… cái này..."

Thứ kia đã biến mất, rõ ràng đã có nhiều người nhìn thấy nó!

“Đây là cuộc thử thách thoát hiểm.” Nhìn những người mới đến đang chen lấn về phía giữa, người đàn ông cụt tay nói một cách bình tĩnh: “Mặt người chắc chắn không phải là thứ đáng sợ nhất."

Bảy trong số tám người lúc này đang chen chúc ở giữa hành lang, chỉ có bà già gầy gò đang ngồi bệt trên sàn, nhíu mày rồi lẩm bẩm điều gì đó: “Đâu chả là chỗ chết! Không thể để cuộc sống mình thế này…”

Những người còn lại không để tâm đến người khác, họ nhận ra người đàn ông cụt tay này biết được điều gì đó, tất cả đều nhìn hắn ta với vẻ hoảng sợ, như thể đang chờ đợi hắn ta tiếp tục.

"Hơn nữa, đó không phải khuôn mặt người, mà đó chắc chắn là "bệnh nhân" trong thử thách thoát hiểm của bệnh viện, vừa rồi các người không thấy người đó mặc đồ bệnh sao?" Trong ánh mắt đợi chờ của bọn họ, người đàn ông cụt tay nói thêm.

Người đàn ông béo lùn số 2 hừ lạnh, dường như đang chế nhạo việc làm vô ích của người đàn ông cụt tay.

“Hiện tại những người tham gia thử thách chưa đủ, chỉ khi trò chơi bắt đầu, mọi người mới thấy được sự kinh khủng thật sự ở đây.” Người đàn ông cụt tay không có tâm trí nhiều lời, sau vài câu đã im lặng.

"Đây thực sự không phải là nhà ma sao?" Bạn trai của đôi tình nhân trẻ vẫn muốn giành lấy cọng rơm cuối cùng.

“Hu hu hu...Sao nhân viên nhà ma không có mắt chứ!" Tôn Thiến khóc nói: "Chúng ta nên nhanh chóng đến đại sảnh đi, không biết ở hai bên phòng bệnh này có gì khác nữa không..."

Người đàn ông cụt tay nghe vậy, liếc nhìn người đàn ông béo lùn, tuy rằng người đàn ông béo khinh thường những người mới này, nhưng phải thừa nhận lời đề nghị của Tôn Thiến cũng có phần hợp lý, anh ta gật đầu nhanh chóng.

Sau đó cả nhóm người đi ra khỏi hành lang, ngay cả bà già gầy gò cũng chống nạng đi theo, thận trọng đi đến chỗ đèn khẩn cấp trên tường ở một bên hành lang.

Rõ ràng đối với tất cả mọi người, khu vực bên cạnh bức tường không có cửa sổ, và cửa sổ dưới ánh đèn nhợt nhạt này an toàn hơn so với những hành lang hẹp chứa đầy phòng bệnh, nơi đó còn bị chìm trong khu vực tối tăm giữa đại sảnh.

"Cái thử thách thoát hiểm này có ý nghĩa gì chứ?" Mọi người đều đánh giá cao người đàn ông cụt tay, điều này rõ ràng khiến Lưu Quang cảm thấy bất mãn, anh ta nói một cách phẫn nộ: "Không qua được thử thách thì chúng ta có thể bị gϊếŧ à?"

Lúc này cả người đàn ông cụt tay và người đàn ông béo đều nhìn hắn ta lạnh lùng, họ không có ý định lên tiếng. Bầu không khí im lặng khó chịu bắt đầu lan ra giữa mọi người.

"Ha! Thế này thì... " Sắc mặt của Lưu Quang bắt đầu trở nên xấu đi, giọng nói nhỏ dần, dưới sự kéo lê của cô gái gầy cao, cuối cùng anh ta cũng im lặng.

Chương trình radio kiểu cũ lại vang lên:

[Tín hiệu - Người thử thách số 9 và số 10 đã đến.]

Hai hình ảnh mờ nhạt xuất hiện trong bóng tối không xa, nhưng bây giờ không ai còn tâm trí quan tâm đến những người mới đến, bởi vì radio kiểu cũ đã phát ra lời chí mạng nhất:

[Trò chơi chính thức bắt đầu.]

Trong tích tắc, những ngọn đèn khẩn cấp cách nhau 10 mét lại kêu to, đi kèm với tiếng ù ù kéo dài, tất cả các đèn khẩn cấp đột nhiên tắt!

Chỉ còn dòng chữ chào mừng khổng lồ trên màn hình hiển thị, nhấp nháy ánh đèn đỏ mờ nhạt.

Bất ngờ rơi vào bóng tối khiến những người có mặt ở đây bị nhấn chìm trong nỗi sợ hãi tột độ. Tôn Thiến nấc lên một tiếng, nhưng ngay lập tức bịt miệng lại, cô sợ rằng tiếng động sẽ quấy nhiễu thứ gì đó, thậm chí cô sẽ trở thành mục tiêu.

Cạch.

Cách đó hai mét một âm thanh nhẹ vang lên, sau đó một ánh sáng cam lóe lên, soi rõ dáng vẻ của một thanh niên đẹp trai, trên gương mặt còn thoáng nét tươi trẻ, khoảng 18-19 tuổi, dường như đấy là một tân sinh viên. Cậu ta cầm một cái đèn pin bằng một tay, đôi mắt xanh như hồ nhìn quanh những người đang đứng với vẻ mặt không hiểu lắm.

Trong vài giây thoáng qua, những người mới đến đang cận kề với cơn điên loạn vì bóng tối, lập tức chen chúc xung quanh, tranh nhau chen vào phạm vi của nguồn sáng, như thể nếu chậm hơn một nhịp có lẽ sẽ bị cái không rõ trong bóng tối nhìn chằm chằm.

Trong khi đó, người đàn ông cụt tay và người đàn ông lùn béo vẫn cảnh giác hơn, chậm rãi theo sau những người kia, không lại quá gần:

“Cậu là người thử thách số 9 à, lại còn cầm đèn pin…” Người đàn ông lùn béo nhìn người mới đến, ánh mắt dò xét còn lớn hơn vui mừng vì tìm được ánh sáng: “Cậu không phải là người mới đến đúng không?"

“Tôi số 9.” So với ánh mắt không thiện cảm của người đàn ông lùn béo kia, chàng trai trẻ này lại có vẻ lịch sự hơn nhiều. Cậu ta giơ tay lắc nhẹ thẻ kim bài khắc số 9: “Anh nói người mới đến là ý như thế nào? Tôi vừa ở trong phòng hiệu trưởng, rồi đột nhiên bị đưa đến đây bằng truyền tống trận, tôi còn không biết chỗ này là đâu?"

Người đàn ông béo rõ ràng không tin: “Cậu nói cậu là học sinh? Trong khi đang đi học lại mang theo cái đèn pin cổ lỗ sĩ này sao? Mấy lão già giả vờ làm người mới rồi lẫn vào cuộc thử thách... Tôi đã từng gặp nhiều người như thế rồi! Nếu có thể lấy được đèn pin ở thành Hoan Nhạc, chắc chắn không phải là một kẻ vô danh vô ích, nói đi! Cậu thuộc thế lực nào?"

"Shhh, mọi người hãy im lặng đi!"

Người đàn ông lùn béo đang tra hỏi hay chàng sinh viên định thanh minh đều im bặt ngay lập tức, hội trường yên tĩnh đến mức chỉ có một vài người thở, bởi vì ai cũng nhận ra trong giọng nói của người đàn ông cụt tay ẩn chứa sự sợ hãi…

“Thử thách viên số 10 đâu rồi?"

Mọi người vội vã nhìn xung quanh, sau đó họ phát hiện ra số 10 vẫn đứng cách đó vài mét, nhưng bây giờ... anh ta đã biến mất.

Đột nhiên, trong bóng tối phía bên kia đại sảnh bỗng vang lên tiếng đập mạnh!

Sau đó cả đại sảnh lại chìm vào bầu không khí u ám đáng sợ.

Mọi người đăm đăm nhìn về phía những bóng mờ gần tường. Chàng sinh viên từ từ di chuyển ánh sáng đèn pin dọc theo bức tường: Chỉ có vài cánh cửa văn phòng đóng kín. Nhưng bóng tối xung quanh tia sáng mong manh, ai biết được điều gì đang ẩn nấp, nó lại đánh vào thần kinh căng thẳng của thử thách viên.

“Người tham gia thử thách số 10, cậu ta đã... " - Giọng nói nam của cặp tình nhân trẻ hơi run run.

Rầm! Một vụ nổ lớn cùng với tiếng vỡ của thủy tinh vang lên, khiến mọi người giật mình hoảng sợ. Một số người thốt ra tiếng cảm thán rồi chợt ngậm miệng lại như bị nghẹn trong cổ họng.

Mặt người đàn ông cụt tay phủ một lớp mồ hôi lạnh, anh căng thẳng phán đoán: "Tiếng động từ hành lang kia, có lẽ là... từ phòng bệnh."

Trong khi mọi người tụ tập quanh chiếc đèn pin nhỏ, cố gắng tránh xa khỏi bóng tối thì ở cuối hành lang đen kịt kia…

Một đứa trẻ dị dạng trông như người ngoài hành tinh, nằm bò dài ra giữa những mảnh kính vỡ, nó nhìn lên mặt trăng ngoài cửa sổ với vẻ bối rối và tức giận.

"Kính vỡ rồi, sao tôi phải ra ngoài! Không! Không đi!"

_____________

Thời gian quay trở lại một phút trước…

[Bíp - Người thử thách số 9 và 10 đã đến.]

Nếu đài radio bệnh viện tiếp tục theo dõi người thử thách số 10, tình huống sẽ như thế này:

[Bíp - Người thử thách số 10 đang ẩn nấp dưới ghế truyền dịch.]

[Số 10 từ từ bò về phía những người thử thách khác, chuẩn bị tấn công lén lút!]

[Số 10 dừng lại, số 10 quay lại, số 10 từ bỏ con mồi! Chuẩn bị trốn thoát...]

[Số 10 lao tới cửa văn phòng! Số 10 va vào cửa...]

[Số 10 quay lại giữa không trung! Chạy về phía cầu thang, nhìn thấy xích khóa trên cửa, lại quay đầu…]

[Số 10 lao về phía cửa sổ ở cuối hành lang cách đó 70m.]

[Số 10 tăng tốc lao về phía trước! Tăng tốc lao về phía trước!]

Và rồi đứa trẻ dị dạng này đã tăng tốc như tên lửa, lao vào cửa sổ cuối hành lang, vỡ toang cửa kính... Sau đó nó bị bật ngược lại khi va phải lớp không khí bên ngoài cửa sổ.

Cách đây một giây, đứa trẻ dị dạng vẫn đang ở trong khoang thí nghiệm, tự hào tham gia cuộc so tài với những kí sinh vật khác. Nhưng ngay sau đó, nó đã bị đưa đến một công trình kiến trúc kỳ lạ của loài người. Đứa trẻ dị dạng rất phấn khích!

Dù không biết mình đã được đưa đến đây bằng cách nào, nhưng chắc chắn những kẻ này đã phạm sai lầm. Nếu không, một con người bình thường sẽ không bao giờ để đứa trẻ dị dạng thoát khỏi khoang thí nghiệm.

Đứa trẻ dị dạng phấn khởi chuẩn bị tiến hành một vụ tập kích bất ngờ vào những con người này… nhưng bệnh viện giống như một khu thí nghiệm lớn làm đứa trẻ dị dạng cảm thấy bất an, nên nó quyết định trốn trước.

Và rồi, ngay lúc này.

Đứa trẻ dị dạng từ những mảnh kính vỡ bò dậy bằng bốn cái móng vuốt, nó nhìn qua lỗ hổng trên cửa sổ, thấy trên bầu trời xuất hiện một vầng trăng tròn mà nó chưa từng thấy trước đây, nó nghi ngờ, giơ cái chân phải của mình ra, vừa lọt qua lỗ kính vỡ, bị một bức tường vô hình ngăn lại, dù nó dùng hết sức cũng không thể tiến thêm một bước.

Con người xảo quyệt!

Ta không thể trốn thoát! May mắn thay, vừa rồi không có ai nhìn thấy, chỉ cần một trong những kẻ sống sót sử dụng điện thoại di động, máy quang học hay những thứ tương tự để gửi tin, công ty Lan Đức nhất định sẽ phái toàn bộ quân đội đến bắt ta về phòng thí nghiệm!

Đứa trẻ dị dạng dùng hai cái chân trước dựa lên khung cửa sổ, nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài. Dưới ánh trăng vàng mờ ảo, cả thành phố chìm trong những tòa nhà cao ngất đen như mực, tất cả các toà nhà và phố xá như bị đóng băng trong đường nhựa.

Không có người đi đường, không có ánh đèn.

Có vẻ như trong toàn thành phố, bệnh viện này là nơi duy nhất ‘còn sống’!

"Bên ngoài không có người sao?" Đứa trẻ dị dạng nhíu mày, suy nghĩ trong tâm trí: “Ta không hòa nhập được với trăm vạn người, chạy trốn có ích lợi gì? Nơi này quá quỷ dị... Ta nhất định phải cải trang, không thể để họ phát hiện."

Vào lúc này, đứa trẻ dị dạng hơi nghiêng đầu, rồi đột nhiên quay lưng, nhanh chóng trốn vào bóng tối.

Sau vài giây, giọng nói khoác lác của Lưu Quang vang lên: “Cô bé, nhìn cô yếu ớt thế kia mà cũng bị kéo vào trò chơi này. Cứ đi theo anh Quang là được!"

Rồi anh ta hạ thấp giọng: “Tuy người cụt tay và ông già béo kia tự xưng là người già, nhưng thực ra cũng chả có đặc biệt gì. Lúc nãy anh cũng cố nén không nói, nhưng thực ra anh Quang này không phải là người bình thường, anh là một cao thủ dị năng!"

Lưu Quang cùng vợ, cô gái yếu đuối đeo khẩu trang ngập ngừng đi dọc hành lang, nhưng Lưu Quang không để ý đến vợ mình, chỉ tiến lại gần cô gái.

"Anh Lưu, cẩn thận!" Trong bóng tối, người phụ nữ gù lưng không thể thấy được vẻ mặt tục tĩu của Lưu Quang, lo lắng nói: "Dù chúng ta lấy được đèn pin của cậu học sinh, nhưng cũng không đủ để chống lại những thứ kỳ quái..."

Lưu Quang rất mất kiên nhẫn với người vợ đang cản đường mình. Sau khi vượt qua cơn sốc đầu tiên khi đến đây, sự tự phụ về bản thân của hắn đã được dấy lên.

Thật sự những người được gọi là “người chơi thử thách già” sợ như vậy là vì họ đều là người bình thường vô dụng, nhưng hắn ta là cao thủ dị năng, dù chỉ ở cấp độ đầu tiên của hệ thống, hắn ta vẫn là một trong những người ưu tú. Cho dù tỷ lệ tử vong của cuộc thử thách trốn thoát là 90% thì những người bình thường này cũng sẽ chết đầu tiên.

“Mẹ kiếp, mày lại nói bậy bạ gì nữa! Cái gì kỳ quái hả..?" Lưu Quang rất khinh thường từ ngữ thô tục của bà vợ, cảm thấy nó làm mình mất mặt: “Tao là một cao thủ dị năng, mày là một phụ nữ bình thường thì đừng có lải nhải những điều vô ích!"

Lúc này đứa trẻ dị năng đang cẩn thận lắng nghe âm thanh của người đang nói chuyện, nó rất tò mò về mối quan hệ phức tạp của con người.

Nhưng nhìn thấy ba người sắp đi vào hành lang hẹp, sắp va phải mình, đứa trẻ dị dạng từ bỏ việc quan sát, nó khéo léo mở cửa phòng bệnh bên phải rồi lặng lẽ chui vào bên trong.

Giây tiếp theo, giác quan nhạy bén của đứa trẻ phát huy tác dụng, nó lập tức dừng lại vì hoảng hốt, ở đây... không chỉ có mình nó.

Đứa trẻ dị dạng đột nhiên ngẩng đầu lên, cảnh giác nhìn chằm vào thân hình mặc áo hồng trên giường bệnh phía trước!

Đây là một cô bé ngồi ở mép giường, mái tóc xoăn màu nâu nhạt buông lơi trên lưng, đội một chiếc mũ tròn vành mềm trang trí nơ trên đầu.

Nghe tiếng những người ở hành lang đang kiểm tra mảnh kính vỡ, đứa trẻ dị dạng cẩn thận bò dưới sàn, không động đậy.

Lúc này, cô bé mặc đồ hồng trên giường từ từ quay đầu...

Đứa trẻ dị dạng nín thở!

Bỗng nhiên, cô bé từ từ xoay đầu lại, lộ ra khuôn mặt được tô son phấn, rồi tiếp tục xoay 90 độ, 120 độ... cho đến khi đầu xoay được 180 độ, cằm đặt trên xương sống phía sau, mở miệng toe toét cười nhìn vào đứa trẻ dị dạng: “Hihihi.” Miệng chỉ hé một nửa, những tiếng cười cứng ngắc được phát ra.

Toàn thân đứa trẻ dị dạng lập tức căng cứng!

Nếu dị dạng nhỏ có thể nói, chắc nó sẽ gầm lên: "Im mồm cái!"

Nhưng bây giờ đã quá muộn để làm bất cứ điều gì. Giọng nói kinh hoàng của người phụ nữ gù lưng vang lên từ bên ngoài phòng bệnh: "Trong phòng có động tĩnh, chính là trong phòng!"

"Đồ vô dụng... hai người ở lại đây, tao đi vào nhìn xem." Lưu Quang vung vẩy nắm tay, che giấu sự hoảng hốt, cố tỏ ra mạnh mẽ: "Cho dù đó là quái vật thì tao cũng sẽ đánh cho nó tơi tả!"

Sau đó có hàng loạt tiếng bước chân từ xa đến gần.

Ánh mắt của dị dạng nhỏ chuyển từ cửa sổ bị ngăn bởi bức tường không khí, đến cửa phòng bệnh bị chặn bởi ba người, cuối cùng quay sang đứa trẻ kỳ lạ đang gây rắc rối…

Ngay tức khắc, dị dạng nhỏ ra quyết định dứt khoát, lao như bay đến cô bé mặc áo hồng trông có vẻ đang bị bệnh xương cổ kia.

Một móng vuốt cẩn thận nắm lấy cổ áo và mũ, móng vuốt kia vội vàng siết chặt cổ cô bé, nhẹ nhàng lôi thân hình thối rữa rách nát ra khỏi bộ đồ. Trong quá trình này, đầu của cô bé ngửa ra phía sau với một tiếng "răng rắc", rồi hung hãn như rắn độc, nhe răng cắn thẳng vào mặt dị dạng nhỏ.

Sau đó cô bé bị lột mất bộ quần áo, còn bị dị dạng nhỏ bẻ gãy cổ, được cuộn gọn gàng thành một quả bóng quấn trong chăn rồi giấu dưới gầm giường.

Ngay trước khi Lưu Quang mở cửa, dị dạng nhỏ vội vã chui vào bộ quần áo hồng, đeo thêm tóc giả và chiếc mũ đang cầm, tự hào đội lên đầu mình.

Dị dạng nhỏ gồi đưa lưng về phía giường bệnh.

Cửa phòng bệnh bị đạp một phát mạnh, Lưu Quang vừa lớn tiếng chửi thề, vừa dùng đèn pin soi vào bên trong.

Lưu Quang nhìn bóng lưng nhỏ bé mặc áo hồng, dũng cảm nắm chặt tay, cầm ghế tiến vào trong hét lên: "Mày là ai? Mày có phải là thử thách viên số 10 không?"

Toàn bộ phòng bệnh vẫn chìm trong bóng tối. Lưu Quang chiếu ánh sáng màu cam của đèn pin vào sau đầu đứa trẻ, hắn lặng lẽ nhấc ghế lên.

"Kệ nó là thử thách viên số mấy! Nếu nhầm thì tao chịu, nếu gϊếŧ nhầm thì tức là nó chịu!"

Lúc này, dị dạng nhỏ đang thể hiện tài năng diễn xuất, vờ như là đứa trẻ, nó từ tốn xoay người…

Thế là Lưu Quang, kẻ đang giơ ghế lên cao đã nhìn thấy cái đầu xoay 180 độ trước mặt mình, dưới mái tóc xoăn bồng bềnh không có mắt, không có mũi, chỉ có một cái miệng đầy răng nhọn nứt toác từ sau đầu đến gần tai.

"Khà khà khà..."

Dị dạng nhỏ đang tận tâm nhe răng cười.

_________

Đôi lời của editor: Mình làm một mình nên không tránh khỏi sai sót, bản edit chỉ có thể chính xác 80%