Chương 3: Chào mừng đến bệnh viện Ái Lệ Ty

Cách Tiểu Dị khoảng hai mét, cũng là vị trí cậu bé vừa rời khỏi, xuất hiện hai điểm tròn xám xịt như mắt cá chết rất gần nhau, tỏa ra ánh sáng trắng nhàn nhạt. Dựa vào viền đen xung quanh, có vẻ như đây không phải điểm tròn bình thường… mà là hai con ngươi của một người phụ nữ đang ngồi xổm trên bậc thang.

Tiểu Dị rùng mình, trải nghiệm cảm giác sợ hãi mới mẻ chưa từng có của con người, cậu bé cố gắng mở to đôi mắt nhìn thật rõ, đồng thời biến những chiếc răng trắng gọn gàng của loài người trở về hàm răng nhọn quắc của sinh vật dị hình.

Ngay lúc đó, từ dưới tầng tối của cầu thang vọng lên tiếng hét kinh hoàng chói tai, tiếng động tí tách, nhỏ nhẹ xen lẫn cảm giác bất an đến gần.

"Chạy nhanh, có thứ gì đó ở đây!"

"Không ổn, cửa cầu thang tầng mười hai bị khóa từ bên trong rồi!"

Cùng lúc đó, từng đợt rít gào trộn lẫn âm thanh vật lộn của người tham gia vang lên.

Chỉ trong chớp mắt, người phụ nữ cách dị dạng nhỏ chưa đầy hai mét đã biến mất, thay vào đó là mùi tanh hôi nồng nặc xộc vào mũi.

Dưới ánh sáng trắng mờ ảo từ cửa sổ tầng lầu, dị dạng nhỏ nhìn thấy hai con mắt cá chết to tròn đang di chuyển từ dưới lên trên! Mặc dù không nhìn rõ ràng nhưng dị dạng nhỏ thậm chí có thể tưởng tượng ra, người phụ nữ bệnh tật đó đang bò xuống cầu thang bằng tay chân một cách nhanh chóng, ả dừng lại ngay dưới chân dị dạng nhỏ rồi từ từ đứng thẳng dậy, khuôn mặt ả biến dạng đầy vết loét thối rữa, tiến gần tầm mắt cậu bé…

Dị dạng nhỏ chỉ thấy tóc gáy phía sau dựng đứng.

Ở giây kế tiếp, cậu bé há to miệng cắn phập một lực đầy mạnh mẽ!

Ngay thời điểm ấy, người “bảo mẫu tạm thời” đang nắm tay cậu bé ở phía sau khẽ hít một ngụm khí lạnh, bất đắc dĩ thốt lên: "Đừng cắn thứ đó."

Phát cắn đầy tự tin của dị dạng nhỏ chưa kịp chạm vào con mồi đã bị người phía sau cúi xuống ôm ngang, làm dị dạng nhỏ cắn răng rắc vào không khí.

Hai con mắt tròn như cá chết của người phụ nữ cũng dần chuyển hướng, khó hiểu từ bỏ con mồi như thể bị một bàn tay vô hình điều khiển, ả vòng qua cả hai mà trượt lên cầu thang.

Tiểu Dị quay đầu phẫn nộ, trừng mắt với người bảo mẫu đã làm gián đoạn mình, hàng tá chiếc răng nhọn hoắc lóe lên ánh kim loại lạnh lẽo.

Chàng sinh viên ôm chặt cậu bé tóc đen, sợ rằng tiểu quái vật háo chiến này bất ngờ bật ra khỏi vòng tay, sau đó cắn phải những mảng thịt hư thối xung quanh.

"Trẻ con không được tùy tiện cắn người, biết chưa?" Chàng sinh viên đặt dị dạng nhỏ ngồi trên khuỷu tay phải, tay trái nhẹ nhàng chọt vào trán cậu bé, hoàn toàn phớt lờ hàm răng nanh đáng sợ đang lóe sáng.

Trong khi anh ta đang dạy dỗ đứa trẻ ở đây, hành lang nửa tầng phía dưới đang hỗn loạn mà gào khóc thảm thiết. Lưu Quang ỷ vào bản thân là dị năng giả có sức mạnh, hắn vung vẩy chiếc đèn pin cũ kỹ như một cây gậy ngắn, hung hãn đập lung tung về phía trước! Vợ hắn hoàn toàn hoảng sợ, chỉ biết nắm chặt cánh tay Lưu Quang như nắm lấy chiếc phao cứu sinh cuối cùng.

Cặp tình nhân trẻ lăn lóc bò trườn về phía sau, hai chân mềm nhũn, tầm nhìn cũng hạn chế do môi trường thiếu đi ánh sáng, hai người họ liên tiếp bị quăng ngã đến mấy vòng, khiến tiến độ leo cầu thang trở nên vô cùng chậm chạp.

Tôn Thiến quỳ gối cố gắng đạp mạnh hai chân, sợ hãi đến mức há miệng thở dốc, dưới ánh sáng vàng nhấp nháy của chiếc đèn pin cũ, cô tận mắt nhìn trên cầu thang gập khúc đằng trước, một ông lão mặc đồ bệnh nhân gầy gò như nhện bị Lưu Quang dùng đèn pin chặt đứt đầu lâu, nó rơi thẳng nửa tầng cầu thang mà Tôn Thiến đang ở!

Cái thi thể không đầu vẫn đứng nguyên, thò hai bàn tay như cành cây khô qua lan can cầu thang, nâng niu chiếc đầu lâu của mình đưa về phía Tôn Thiến! Toàn bộ đầu lâu chỉ có xương hàm đang răng rắc mở ra đóng lại, há hốc sắp cắn vào bàn tay đang chống đỡ trên bậc thang của Tôn Thiến!

“Đi chết đi! Đi chết đi!” Tôn Thiến run rẩy lết thêm vài bậc thang nữa, giơ chân đá điên cuồng vào chiếc đầu lâu kia.

“Tiểu Dị nhìn xem, nó xấu không?” Chàng sinh viên ôm cậu bé trong lòng, dùng cằm chỉ về phía dưới: “Lần sau còn dám cắn nữa không?”

Tiểu Dị ngậm miệng lại, nhìn những bệnh nhân phớt lờ mình và chàng bảo mẫu, cậu bé nghiêng đầu hỏi: “Anh có thể khống chế chúng nó, vậy sao anh không bảo chúng tránh ra để chúng ta cùng trốn thoát?”

Chàng sinh viên liếc nhìn Lưu Quang bận bịu chiến đấu, sau đấy lướt qua đôi tình nhân trẻ đang chạy, rồi lại dùng một tay xoay đầu Tiểu Dị về phía mình, thì thầm: “NPC trong thử thách thoát hiểm này khó điều khiển hơn nhiều so với con người, anh chỉ có thể điều khiển được một hoặc hai con đang lao đến gần, còn quá xa hoặc quá nhiều... chúng ta sẽ bị xé nát thành từng mảnh.” Anh ta nhẹ giọng hù dọa dị dạng nhỏ: “Cho nên em tuyệt đối không được tự ý chạy lung tung, biết chưa?”

Tiểu Dị gật đầu, đồng thời đảo mắt nhìn chú gấu bông siêu lớn kẹp ở cánh tay, trong lòng khinh thường mà mím môi, dù bị xé thành từng mảnh cũng không chết được. Hừ, nhân loại nhu nhược!

"Bọn khốn nạn này, đến đây! Đến đây!" Lưu Quang vung vẩy đèn pin, nước bọt văng tung tóe, gào thét: "Trước mặt tao mà còn dám... Ư...!!"

Ngay lúc Lưu Quang một mình dùng đèn pin chặn đứng hai ba bệnh nhân quái dị kia, một thân hình nhỏ bé quấn trong ga trải giường với tốc độ kỳ dị bò tới, linh hoạt né tránh cánh tay vung vẩy nhanh như chớp của Lưu Quang, ngoạm một nhát vào hông hắn ta.

Lưu Quang rú lên thảm thiết, theo phản xạ né tránh, nhưng thứ quái vật đáng sợ kia giống ruồi bâu lấy mật, làm thế nào cũng không thể hất nó ra được.

Chỉ trong chốc lát chiếc eo thon chắc khỏe của hắn đã nhuộm đỏ bởi những vệt máu tươi, thấm đẫm ống quần rồi lan xuống mu bàn chân.

Lưu Quang không còn tâm trí để tiếp tục chiến đấu, hắn ta vội vã bỏ chạy lên tầng 13, vợ Lưu Quang hoảng sợ gào lên, nhưng nỗi sợ hãi tột độ khiến bà ta càng bám chặt lấy tay chồng. Lưu Quang lúc này vừa kinh sợ vừa tức giận, lại bị người phụ nữ lưng gù kéo lê, trong lòng càng thêm bực bội, hắn ta vung tay mấy lần vẫn không thể thoát khỏi người phụ nữ gù lưng điên cuồng này.

Cả Tiểu Di cũng giật mình, trợn mắt khi thấy cảnh tượng dưới kia.

Chàng sinh viên sắc mặt biến đổi, ôm chặt Tiểu Dị đi lên cầu thang vài bước, nghiêng đầu bên tai cậu bé: “Đó có lẽ là "bệnh nhân" trẻ em hai ba tuổi, nó khó kiểm soát hơn nhiều so với người trưởng thành tỉnh táo."

Một cánh tay của Lưu Quang bị vợ kéo lê, khiến hắn ta không thể chạy thoát, khuôn mặt vặn vẹo vì đau đớn, hắn nhìn mấy bóng trắng dưới lầu loạng choạng đuổi theo, vì thế liền vội vàng tóm lấy thứ đang ngoạm chặt vào hông mình, nghiến răng ném nó xuống đất, bất chấp một mảng thịt lớn trên hông bị xé toạc!

Thứ đó xoay người định bám lại vào tay Lưu Quang, hắn ta hung hăng ném văng thứ quái vật đáng sợ kia, trực tiếp ném thẳng vào người phụ nữ lưng gù!

Người phụ nữ lưng gù thét lên một tiếng rêи ɾỉ, móng tay gần như bấm sâu vào cánh tay Lưu Quang: “Chồng ơi, cứu em! Cứu em, ôi... cứu em!”

Lưu Quang nhìn vợ mình, trong mắt không có gì ngoài sự chán ghét, hắn tung một cước vào bụng bà ta, hất bà lăn xuống cầu thang, bị những bệnh nhân đó ùa lên đè xuống trên bậc thang xi măng.

Người phụ nữ lưng gù không tin chồng mình lại bỏ rơi mình vào lúc này! Nhưng nỗi đau khắp người kèm theo sự sợ hãi khiến bà ta không nói được câu nào hoàn chỉnh, chỉ biết gào thét thảm thiết.

Nhân cơ hội này để thở lấy hơi, Lưu Quang một tay che lấy phần eo đang chảy máu ròng ròng, nhe răng trợn mắt chạy về đại sảnh.

"Nhanh lên, đóng cửa lại!" Cặp đôi trẻ chứng kiến tất cả đã hoảng sợ đến ngớ ngẩn, vội cùng Lưu Quang quấn lại xích sắt đã gãy vào tay chốt cửa.

Ngoài cửa mơ hồ nghe được tiếng kêu thê thảm của một người phụ nữ, kéo dài khoảng nửa phút rồi hoàn toàn im bặt.

Mấy người mới đến và gã đàn ông một tay đều tái nhợt mặt mày, chỉ có người đàn ông lùn béo không ngạc nhiên về kết quả này, việc đám tân binh khốn khổ thử nghiệm tình hình hành lang dường như đúng với ý hắn.

Trong bóng tối được đèn pin chiếu rọi, tấm bảng chào mừng màu đỏ chót trên tường như ánh mắt tử thần của khu thử thách bệnh viện, khiến mỗi người chìm trong tuyệt vọng nặng nề.

“Lần này hay rồi, hành lang đầy rẫy những con quái vật bệnh nhân, ai có thể trốn thoát!” Lưu Quang rêи ɾỉ, máu vẫn chảy từ vết thương bị xé ở eo, hắn hét lên: "Ai mà chạy thoát được chứ!"

“Nếu tôi là anh, tôi sẽ nhỏ giọng hơn một chút.” Chàng sinh viên nhẹ nhàng nói, nhưng giọng nói anh ta lại mang sự bình tĩnh khiến người khác tin tưởng: “Điều đáng sợ nhất trong bệnh viện này, tuyệt đối không phải là những bệnh nhân kia.”

“Cậu nhận ra được gì?” Gã lùn béo hiểu rõ, nếu muốn sống sót thoát khỏi thử thách sinh tồn, điều quan trọng nhất là phải hiểu quy tắc trò chơi: “Cậu đừng giấu diếm!”

Những ánh mắt khác cũng tập trung tới.

Chàng sinh viên trước tiên đặt dị hình nhỏ xuống rồi giúp cậu bé chỉnh lại quần áo, để cổ áo che đi hàm răng nhọn hoắt chưa hoàn toàn biến trở lại hình dạng con người, sau đó mới quay sang mọi người nói một cách từ tốn: “Vừa rồi mọi người có chú ý đến những bệnh nhân đó không?”

"Bọn nó... Gϊếŧ người." Tôn Thiến run rẩy.

“Đây là một thử thách sinh tồn, việc NPC ở đây gϊếŧ người không có gì lạ.” Chàng sinh viên lắc đầu: “Vừa rồi trên hành lang, tổng cộng có 5 bệnh nhân tấn công chúng ta, trong đó sức chiến đấu mạnh nhất là một bệnh nhi hai ba tuổi, tốc độ và sức mạnh của nó thậm chí không kém gì những người có dị năng hệ sức mạnh, trong khi sức mạnh của những bệnh nhân trưởng thành lại tương đối yếu hơn.”

“Ý cậu là…” người đàn ông cụt tay lưỡng lự: “Bệnh nhân càng nhỏ tuổi, sức tấn công càng lớn?”

"Không đúng đâu!" Tiểu dị hình nhìn thấy con người tám chuyện, không nhịn được xen vào: “Trước đó cháu đã gặp một bệnh nhân khoảng bảy tám tuổi ở phòng bệnh, cũng không mạnh lắm, sức lực còn yếu hơn cả nhân loại bình thường... À, ý cháu là người bình thường."

“Nhóc con, cháu gặp bệnh nhân ở phòng bệnh à!” Người đàn ông cụt tay hoảng hốt: “Cháu trốn bằng cách nào?”

“Cháu…” Dị dạng nhỏ nuốt mấy từ “bẻ gãy xương sống của cô ta” xuống họng: “Cô ta định cắn cháu, cháu phải đẩy cô ta ra mới thoát được.”

Chàng sinh viên vỗ đầu cậu bé, ngăn cậu bé càng nói càng sai, anh ta tiếp tục chủ đề: “Sức sát thương của ‘bệnh nhân’ trên toàn bộ tầng này đều khá bình thường, có thể do đây là khoa ung thư…”

Hoắc Ly chỉ vào mấy chữ lớn trên tường khu vực phòng bệnh.

“Chẳng lẽ mức độ nguy hiểm của NPC trong thử thách sinh tồn ở bệnh viện này, dựa trên tuổi thọ dự kiến của họ!” Người đàn ông lùn béo dù sao cũng là một ông già đã trải qua nhiều thử thách, phản ứng khá nhanh nhạy.

“Tuổi thọ dự kiến, sức sống… đại khái là những thứ thuộc loại này.” Chàng sinh viên gật đầu: “Có lẽ là sức sống sẽ chính xác hơn, bởi vì tất cả NPC mà chúng ta gặp trên hành lang, không thể đều mắc bệnh nan y được. Vì vậy, ngay cả khi là bệnh nhi hai ba tuổi, tuổi thọ dự kiến của nó cũng chỉ gấp đôi bệnh nhân trưởng thành bình thường mà thôi, nhưng sức sát thương của nó lại gấp nhiều lần. Điều này không thuần túy chỉ về tuổi tác, mà liên quan đến sức sống nhiều hơn."

“Vậy nên ông lão trên hành lang mới dễ dàng bị đánh rơi đầu?” Tôn Thiến nhớ lại cảnh tượng đó không khỏi rùng mình.

“Theo suy luận này, tầng chúng ta đang ở là tầng an toàn nhất.” Gã cụt tay nhanh chóng phân tích: “Nếu các tầng dưới có khoa hô hấp... thậm chí là khoa nhi!"

“Vậy thì chúng ta cứ ở đây luôn đi!” Lưu Quang vừa nãy ăn một quả lớn, giờ đây đối với việc xuống tầng tràn đầy sợ hãi: “Dù sao cái lũ ung thư này cũng chẳng làm được trò trống gì đâu.”

“Bây nói gì thế hả?” Bà lão vốn luôn hiền từ bỗng nhiên nổi giận: “Ông già nhà bà đây bị ung thư dạ dày, nhưng giờ đang được điều trị và khỏe lắm đấy!”

“Bị ung thư thì sao? Nhìn cái mặt mày đen tối của bây, bà nghĩ bây còn chẳng sống được bằng thằng chồng bà!” Bà lão run rẩy dậm cây gậy chửi rủa, sau đó tựa như quên mất chuyện vừa rồi, quay lưng lại bắt đầu lầm bầm với chính mình: “Đây là bệnh viện mà, làm sao bệnh viện chỉ có bệnh nhân mà không có bác sĩ và y tá? Bác sĩ và y tá thật tuyệt vời! Bác sĩ, y tá giỏi lắm đó!"

Lưu Quang ôm eo, vừa định chửi thề ầm ĩ thì bị người đàn ông cụt tay bịt miệng.

"Chuyện này... không phải là không có khả năng." Khuôn mặt gã cụt tay tái nhợt: "Ba lần thử thách trốn thoát mà tôi từng trải qua, mọi thứ bên trong đều có quy luật. Nếu là nhà hàng, sẽ có "khách hàng" và "nhân viên phục vụ". Bối cảnh có cả bàn ăn và bếp, thậm chí "nhân viên phục vụ" còn ra ngoài gọi món, "đầu bếp" nấu ăn."

Dị dạng nhỏ rất tò mò hỏi họ nấu món gì? Nhưng thấy mọi người đều không chú ý đến thức ăn nên đành im lặng.

Người đàn ông cụt tay vì quá căng thẳng nên nói năng lộn xộn: “...Tôi không thể diễn tả quá rõ được, nhưng đại loại là như vậy. Thử thách trốn thoát sẽ ngày càng kinh khủng theo thời gian. Mọi người hiểu chưa?"

"Nhưng chúng ta không thấy bác sĩ, y tá đâu cả?" Tôn Thiến vẫn chưa hoàn toàn tin, hoặc nói cách khác, cô hy vọng tầng này sẽ luôn bình yên như vậy.

"Bây giờ là giờ nào?" Chàng sinh viên trầm giọng hỏi.

"Làm sao chúng ta biết được!" Bạn trai Tôn Thiến cáu kỉnh đáp, sự căng thẳng kéo dài khiến tâm trạng anh ta tệ đến cực điểm: "Mọi người đều bị dịch chuyển từ những hành tinh khác nhau, đồng hồ và điện thoại chắc chắn không chính xác."

"Ý anh ấy bây giờ là buổi tối, đồ ngốc!" Dị dạng nhỏ ôm gấu bông tựa vào "bảo mẫu miễn phí" của mình, nghiêng đầu dùng ngôn ngữ mắng chửi mới học của con người.

“Cái thằng nhóc này…” Bạn trai Tôn Thiến vừa mắng được nửa câu, thấy chàng sinh viên đằng sau cậu bé đang nhìn chằm chằm vào mình. Dưới ánh mắt đó, bạn trai Tôn Thiến cảm thấy một nỗi sợ hãi vô hình đang bóp nghẹt trái tim mình! Nửa câu còn lại cứ vậy mà nghẹn ngang cổ họng.

Chàng sinh viên lại như thể không hề nhận ra sự thất thố của người đối diện, tiếp tục nói: "Nếu cuộc thử thách sinh tồn này vận hành theo lịch làm việc của bệnh viện, ban đêm tất nhiên sẽ không có đội ngũ y, bác sĩ rảo quanh. Nhưng nếu đến ban ngày... liệu có nhiều "nhân viên y tế" bắt đầu làm việc không nhỉ?"

Một số người thử nghiệm ban đầu muốn ẩn náu ở nơi tương đối an toàn này để cầm cự một thời gian đều im bặt. Khuôn mặt mỗi người xám xịt khó coi.

Ngay lúc này, từ khe cửa ở phía bên phải của họ, bất chợt lóe ra ánh sáng của bóng đèn.

Tiếp theo là tiếng bước chân rất nhẹ, hình như có người từ bên trong đi về phía cửa…

"Đó là..."

"Phòng y tá!"

"Có, có thứ gì đó sắp ra ngoài!"

Mọi người đều cố nén giọng thật nhỏ, nhưng nỗi sợ hãi khiến lời thì thầm và tiếng thở hổn hển của họ lẫn lộn vào nhau, lộn xộn như giấy nhám chà xát tường.

"Nhanh rời khỏi đây." Chàng sinh viên nhẹ giọng, đồng thời bế dị dạng nhỏ chạy về phía hàng ghế truyền dịch dài: "Nếu đây là kiểu bệnh viện cũ kỹ thời xưa, thì đây hẳn là kiểm tra ban đêm định kỳ của y tá."

Tiếng bước chân nhẹ nhàng sau cánh cửa biến mất, tiếp theo là tiếng lách cách mở khóa...

Edit + beta: Sairy.