Chương 5: Chào mừng đến bệnh viện Ái Lệ Ty

" Y tá, có lẽ cô nhầm rồi... Chúng tôi đều là bệnh nhân truyền dịch." Sáu "người" bao gồm cả y tá, đều không thể thấy cách mà chàng sinh viên đi chuyển, bước chân của anh rất nhẹ nhàng, dù không đến mức không phát ra tiếng động, nhưng kỳ lạ thay, lại không ai chú ý đến. Nghe vậy, nữ y tá thực sự dừng động tác cầm kim tiêm, quay đầu với nụ cười dịu dàng.

Chàng sinh viên nhìn sâu vào mắt y tá trong bộ đồng phục trắng, không hề lo lắng dùng tay giữ nguyên vị trí sau gáy ả, lặp lại một lần nữa: "Chúng tôi đều là bệnh nhân truyền dịch."

Mọi người nín thở, chờ đợi phản ứng của quỷ y tá!

"Các anh đều là bệnh nhân truyền... truyền--" Âm thanh ngọt nào của nữ y tá đơ như máy móc bị kẹt, làm người khác phải kinh ngạc. Như thể hai quan điểm ở não bộ đang đấu tranh dữ dội, khiến cho lời thoại kinh dị của NPC này cứ thế mà lặp đi lặp lại như vậy.

Do sự xuất hiện của chàng sinh viên, dị dạng nhỏ tỏ ra vô cùng thất vọng trước hiện trạng loài người ngừng tàn sát lẫn nhau, cậu bé ngồi bên cạnh những thứ đang truyền dịch, ôm gấu bông buồn chán ngáp dài.

Nhưng khi nghe chàng bảo mẫu lặp lại lần hai: "Chúng tôi đều là bệnh nhân truyền dịch." Bọn ngu kia vẫn trừng mắt nhìn chằm chằm như phỗng, dị dạng nhỏ không thể chịu nổi sự ngu dốt của loài người nữa!

Cậu bé nhảy khỏi ghế, bước vài bước đến cạnh nữ y tá, sau đó kéo tay Tôn Thiến rời khỏi đấy, dị dạng nhỏ đẩy cô ta vào chiếc ghế truyền dịch trống bên kia.

Tiếp đến, cậu bé cầm một cái ống truyền dịch đã bắt đầu ố vàng từ cánh tay của một người đàn bà đang mục nát phân nửa ở bên, nhét nó vào tay Tôn Thiến.

Tôn Thiến đã hoảng sợ đến ngây người, lúc này với vết đốm máu lấm tấm trên trán, cô như một con rối loạn choạng bị lôi kéo ngồi vào ghế truyền nước. Tôn Thiến đờ đẫn nắm chặt trong tay ống mềm có kim tiêm kia.

Hiện tại nữ y tá giống một cái máy, ngừng giọng nói lộn xộn của mình, ả quay đầu nhìn Tôn Thiến như bừng tỉnh, mỉm cười gật đầu: "Bệnh nhân truyền dịch không cần tiêm."

Tôn Thiến vẫn đang sụt xịt, nhưng ba người dưới gầm ghế lập tức hiểu ra, họ ùa khỏi ghế lao đến chỗ trống gần đó, giật lấy giá đỡ của một bệnh nhân khác và giả vờ học theo cách ngồi yên bất động.

Nữ y tá chậm rãi quay đầu, ánh mắt tan rã quét qua những kẻ nổi bật giữa đám đông: "Bệnh nhân truyền dịch không cần tiêm, không cần... Vì họ vốn đang tiêm mà."

Chàng sinh viên khẽ thở phào nhẹ nhõm, nhưng ánh mắt hướng tới phía quỷ y tá lại không thư giãn chút nào, ánh mắt xanh loé lên chút lạnh lẽo như lưỡi kiếm, nhìn thẳng vào y tá áo trắng: "Cô nên đi kiểm tra bệnh nhân rồi."

Nụ cười ngọt ngào trên khuôn mặt của quỷ y tá ngày càng cứng nhắc dưới cái nhìn trực diện của mọi người. Ả ta tựa robot quay người lại, vô thức nắm lấy cái kim tiêm dính máu và mảnh não "lạch cạch lạch cạch lạch cạch" bước về phòng bệnh.

Mọi người cứ vậy hoá đá ngồi trên ghế truyền dịch, không dám nhúc nhích dù chỉ một sợi tóc, phải chịu đựng sự hiện diện của những bệnh nhân có thể giáng cho họ đòn chí mạng bất cứ lúc nào.

"Bệnh nhân truyền dịch, không cần, không cần... bệnh nhân truyền dịch..." Nữ y tá thoáng lẩm bẩm.

Tuy nhiên, khi khoảng cách giữa ả và chàng sinh viên được nới rộng, giọng nói như máy lặp của ả lại trở nên tươi mới, vẻ mặt cứng nhắc dần trở nên dịu dàng hơn."

Rốt cuộc khi nữ y tá đến đầu hành lang, ả đột ngột dừng bước: "Bệnh nhân truyền dịch không cần... Bệnh nhân truyền dịch có vấn đề, bệnh nhân truyền dịch có vấn đề! Tôi nên gọi bác sĩ Trương và bác sĩ Lý đến xem."

"Chạy mau!!!"

Người đàn ông cụt tay thì thào, đồng thời những người khác nghe được câu nói của nữ y tá cũng ứa mồ hôi lạnh! Họ vội vã chạy trốn về phía cầu thang.

Sau khi trải nghiệm "dịch vụ chất lượng cao" của y tá áo trắng, không ai muốn nếm thử cách "chữa bệnh cứu người" của các bác sĩ ở đây.

Bà lão núp bên bóng tối góc tường, thoát khỏi sự chú ý của mọi người, rón rén bò về phía cửa với tốc độ cực kỳ chậm, dùng đôi tay yếu ớt âm thầm mở khoá.

Khi mọi người vọt tới, nữ y tá bên kia đã gõ cửa gỗ phòng bác sĩ, gã lùn béo ném tung cửa sắt cùng với bà lão bên cạnh bay ra ngoài, sau đó tự mình lao vào cầu thang trước tiên.

Bà lão tội nghiệp vừa vặn mở được xích liền bị cửa sắt tát chỏng vó lên trời, ngã lăn ra sàn nhà, tứ chi quắp lại không bò dậy được.

Người đàn ông cụt tay do dự muốn đỡ bà lão, nhưng lại bị Lưu Quang lao vào như tê giác hút văng, đυ.ng ngã và loạng choạng ngay lối vào cầu thang.

Lúc này, một nam bác sĩ mặc áo blouse trắng đeo kính gọng vàng đi ra từ phòng khám, cổ đeo ống tai nghe thông thường, tay cầm ống nghe nhỏ, nụ cười nghiêm túc nhưng không kém phần hiền hậu nhìn về phía này...

"Không lẽ tên kia định dùng tai nghe áp vào nội tạng bệnh nhân để chuẩn đoán đấy chứ?" Tiểu Dị nhìn cách ăn mặc của bác sĩ này, dựa vào lợi thế là sinh vật dị hình suy đoán đầy tự tin.

Nghe xong câu nói đó, những người chưa kịp vào trong đều cảm thấy rùng mình! Như thể họ nhìn vị bác sĩ với nụ cười kính nghiệp trên mặt, một tay giữ chặt bệnh nhân đang vùng vẫy tuyệt vọng, còn tay kia cầm lấy ống nghe tròn đυ.c, xuyên qua lớp da thịt và kẽ xương sườn để áp vào trái tim đang đập thình thịch...

Mấy người vào trước cầu thang đang vội vàng chạy xuống tầng dưới, chàng sinh viên thả dị dạng nhỏ ra khỏi vòng tay mình, nhẹ nhàng đẩy cậu bé vào lối đi, ra hiệu cho cậu bé nhanh chóng chạy rồi tự mình quay lại đối mặt với vị bác sĩ áo blouse trắng kia.

Tiểu Dị đứng trên cầu thang giận dữ nhìn bảo mẫu loài người, như thể anh ta muốn tự mình dùng ý niệm đối phó với quỷ bác sĩ.

Cơ thể con người quá yếu ớt, chạm một cái sẽ tan nát ngay... Nếu l*иg ngực của tên bảo mẫu loài người này bị khoét một lỗ lớn bằng ống nghe cao su, sau này mình mệt thì sai sẽ ôm mình đi bộ? Dị dạng nhỏ giơ cánh tay gầy gò trắng noãn của thiếu niên, nắm lấy cổ áo chàng sinh viên, kéo mạnh một cái.

Chỉ trong chớp mắt, chàng sinh viên suýt bị kéo bay lên, lại bị dị dạng nhỏ lôi trở về cầu thang. Bà lão tội nghiệp mới lồm cồm bò dậy từ dưới đất và cô gái đeo khẩu trang yếu ớt run rẩy bò đến cửa.

Tuy nhiên, bác sĩ áo trắng lại nhanh đến khó tin, toàn thân hắn ta vẫn giữ nguyên tư thế đứng nghiêm chỉnh, tốc độ kỳ lạ di chuyển về phía người thử thách, như thể dưới chân hắn ta có gắn một đôi giày trượt vô hình!

Bà lão bị ngã đến xương cốt muốn rã rời, không thể đi nhanh được. Bà lão tập tễnh từng bước nhỏ cũng chỉ lết được vài mét, đành trơ mắt nhìn bác sĩ áo trắng với vẻ mặt lo lắng tiến về phía mình: "Bệnh nhân cao tuổi này, xin đừng lo lắng, tôi kiểm tra tim phổi cho bà nhé."

Nói xong, bác sĩ áo trắng giơ cao tay phải cầm ống nghe rồi đặt lên người bà lão, giống như muốn chọt thẳng vào l*иg ngực của bà. Vết máu đen đã khô trên ống nghe hiện rõ, những đường nứt tái trắng như vảy rắn vừa gớm ghiếc vừa đáng sợ.

Tiểu Dị nhìn bác sĩ mặc áo trắng với ánh mắt sáng ngời, tên này là NPC mà con người hay nói đến ư? Chiếc áo blouse trắng của hắn ta thật đẹp! Chờ đến khi lớn, mình cũng có thể mặc được!

Dị dạng nhỏ rất ghét chiếc áo dài tay màu vàng chanh nữ tính của mình, giờ đây cuối cùng cũng tìm được một chiếc áo sơ mi nam không chủ trong trò chơi thử thách sinh tồn này, cậu bé vui mừng tột độ, vòng qua bà lão chạy về phía NPC bác sĩ mặc áo trắng đó.

Bà lão đi lại còn khó khăn, tay run rẩy cố gắng kéo dị dạng nhỏ về: "Này cháu! Bác sĩ kia là người xấu, mau qua đây với bà, mau qua đây!"

Chỉ trong tích tắc, cậu bé ôm gấu bông tung một cú đá vào đầu gối tên quỷ bác sĩ!

Tiếng "rắc" vang lên, xương ống chân phải của bác sĩ áo trắng đã hoàn toàn gãy lìa, chỉ còn cơ bắp thương tâm đang cố gắng nối hai phần chân lại với nhau. Không hề đề phòng hành động "bệnh nhân nhí", bác sĩ áo trắng chỉ chăm chăm vào việc khám cho bệnh nhân cao tuổi, liền loạng choạng ngã xuống đất. Cậu bé nhanh tay túm lấy cổ áo trắng tinh tươm của hắn rồi lôi đi.

Nhìn thấy cảnh tượng này, bà lão tưởng rằng cậu bé cũng là một dị năng giả "hệ sức mạnh", vội vàng bụm ngực thở ra một hơi dài, được cô gái đeo khẩu trang vẫn run rẩy dìu xuống cầu thang.

Mặc dù chân tay tên quỷ bác sĩ không mấy linh hoạt, nhưng hai bàn tay dùng để khám bệnh của hắn lại khỏe đến kỳ lạ. Hắn vẫn nở nụ cười lịch sự, nhanh chóng nắm lấy cổ tay cậu bé, tay kia cầm ống nghe áp vào bàn tay trắng nõn còn lại.

Bị ném vào lối cầu thang, còn nhìn thấy cái ống nghe ghê tởm kia dính vào da thịt dị dạng nhỏ, chàng sinh viên phẫn nộ đến mức muốn chết đi!

Bỗng nhiên, tay quỷ bác sĩ co giật như bị chuột rút, hắn hất mạnh! Ném cả ống nghe ra xa. Khi tên bác sĩ áo trắng lấy lại quyền kiểm soát đôi tay của mình, vũ khí lợi hại nhất của hắn đã rơi xuống đất cách đó bảy tám mét.

Với chiếc áo blouse làm vật giao dịch, trong tình thế hiện tại, có vẻ như sắp sảy ra một trận chiến không đội trời chung giữa dị dạng nhỏ và quỷ bác sĩ.

"Buông ra." Chàng sinh viên nhíu mày, nhìn cậu bé vẫn ôm chặt chiếc áo blouse: "Bác sĩ này đã gϊếŧ rất nhiều người, toàn bộ đồng phục của nó đều là ổ vi khuẩn và virus, đừng chạm vào."

Sau đó, chàng sinh viên cố gắng dùng tay nâng dị dạng nhỏ lên.

Nghe thấy loài người yếu ớt dám chỉnh đốn mình, dị dạng nhỏ tức giận quay đầu! Lộ ra những chiếc răng nhọn vừa biến hình, rè rè đe dọa: "Ta sẽ cắn chết mi!"

Dị dạng nhỏ đầy hy vọng chờ đợi vẻ mặt sợ hãi tột độ hoặc thậm chí là sự hoảng loạn bỏ chạy của chàng sinh viên.

Tuy nhiên...

Chàng sinh viên ôm dị dạng nhỏ vào lòng bằng cánh tay phải, nghiêng đầu lộ ra chiếc cổ, hoà nhã nói:

"Hãy đến đây, cắn đi."

Dị dạng nhỏ ngạc nhiên mở to mắt, nheo răng nheo mắt trên cổ bảo mẫu loài người của mình vài lần, cuối cùng vẫn không nỡ cắn xuống.

Thật khó khăn để tìm được một bảo mẫu miễn phí, cắn chết thì tiếc quá đi...Ừm, đúng vậy! Dị dạng nhỏ thầm nghĩ trong lòng, miễn cưỡng buông lỏng bàn tay đang nắm chặt cổ áo blouse trắng của tên quỷ bác sĩ, rồi phủi mạnh, sau đấy hất tung cánh tay trái đang nắm chặt cổ tay mình không buông.

Chàng sinh viên mỉm cười hài lòng, đưa tay vuốt nhẹ mái tóc mềm mại đen nhánh của Tiểu Dị.

Ngay lúc này, tên bác sĩ trong bộ blouse trắng trên mặt đất bỗng dùng cái chân tốt đạp mạnh một cái, cả người cứng đơ bật dậy, lổm cổm lao về phía hai người bằng một chân!

Ở phía xa cửa phòng bác sĩ, bóng dáng quỷ y tá và một bác sĩ mặc áo trắng khác lại xuất hiện. Tên bác sĩ mới này không cầm ống nghe, mà cầm một chiếc que đè lưỡi bằng gỗ nhỏ, vấy những vết máu khô đỏ sẫm và mô vón cục như dạng niêm mạc...

Dị dạng nhỏ chưa từng đi khám bệnh nên không có phản ứng gì. Nhưng với tư cách là một con người bình thường từng đi khám bệnh cảm, còn là dị năng giả hệ tinh thần, nhưng chàng sinh viên vẫn không khỏi cảm thấy cổ họng đau nhói.

Anh ta vội vàng ôm cậu bé chạy về phía cầu thang!

"Bác sĩ Lý! Bác sĩ Trương gặp khó khăn khi khám bệnh, cần anh đến tư vấn."

Âm thanh ngọt ngào của quỷ y tá và hai người chỉ cách nhau một cái cửa sắt, chàng sinh viên vội vàng đan chặt thanh xích vào tay nắm cửa cầu thang, sau đó vòng qua xác chết phụ nữ lưng gù rồi nhanh chóng chạy xuống tầng dưới.

Cánh cửa cầu thang ở tầng 12 vẫn bị khóa chặt, chàng sinh viên chạy nhanh xuống đến tầng 11, vừa kịp lúc gặp gỡ bà lão và cô gái đeo khẩu trang đang chậm rãi dìu nhau, họ cùng nhau tiến đến cánh cửa.

Tuy nhiên, từ bên trong cánh cửa khép hờ, thoang thoảng vọng ra tiếng cãi vã, giằng co của vài thử thách viên, nhưng chỉ dám nói nhỏ về việc có nên khóa cửa ngay lập tức hay không.

Ba người vừa chạy xuống trước gặp phải toàn bộ bệnh nhân ở giữa hai tầng này, họ phải chiến đấu sinh tử mới thoát được đến tầng 12, nhưng rồi phát hiện ra tầng này lại là khoa nhi khủng khϊếp nhất!

Họ chỉ còn cách tiếp tục xuống dưới. Cuối cùng, hai người đàn ông, một gã lùn béo và Lưu Quang gần như cạn kiệt dị năng mới trốn thoát đến phòng da liễu tầng 11 mà không cần đóng cửa.

Hai kẻ có năng lực đặc biệt cho rằng mình bị thiệt thòi lớn khi để những người già yếu bệnh tật theo sau họ rồi "lượm nhặt" những căn phòng trống.

Vừa đến cửa, họ liền chuẩn bị đóng lại để ngăn chặn bệnh nhân ở tầng dưới lên, đồng thời cũng ngăn được những người lầu trên chưa xuống được hưởng lợi.

Gã cụt tay theo họ xuống lầu vẫn còn chút lương tâm, hắn liên tục cản trở họ đóng cửa.

Đúng lúc gã cụt tay đang bị hai người họ đánh nhừ tử thì bốn người kia mới kịp hội ngộ với Tôn Thiến, là người đang đứng bên ngoài cửa gào khóc nức nở.

Hai dị năng giả trong phòng vừa e dè chàng sinh viên hệ tinh thần, không dám đắc tội trực tiếp đành bực bội buông tha, gã cụt tay vừa lau máu mũi vừa vội vàng mở cửa.

Mọi người vào phòng, tám người thử thách đều im lặng, bầu không khí căng thẳng ngượng ngùng. Tôn Thiến hại chết bạn trai và dẫn y tá đến chỗ mọi người, Lưu Quang hại chết vợ mình, gã béo lùn cùng Lưu Quang toan tính cắt đứt con đường sống của năm người bên ngoài... Hận thù mới chồng lên hận thù cũ, âm mưu xảo trá đan xen nhau, trở thành một màn im lặng ngột ngạt.

Tuy nhiên, dị hình nhỏ lại cảm thấy nhàm chán với những âm mưu ngầm của con người, nó cố gắng thoát khỏi vòng tay của chàng sinh viên, tự mình ôm gấu bông quan sát xung quanh cửa.

"Tôi, tôi muốn đi vệ sinh..."

Giọng nói yếu ớt của cô gái đeo khẩu trang vang lên, có vẻ như cô ấy sắp khóc rồi.

Thực ra cô gái không thể chịu đựng thêm nữa, mới cất tiếng run run phá vỡ sự yên lặng: "Chúng ta đã ở đây được vài tiếng rồi, trước khi bị truyền tống tôi cũng muốn đi vệ sinh... rồi sau đó bị truyền tống luôn."

Người đàn ông béo lùn trố mắt nhìn cô gái đeo khẩu trang như nhìn một kẻ điên, lúc này mà còn quan tâm đến chuyện nhỏ nhặt như vậy ư?

Lưu Quang dùng đèn pin chiếu vào khuôn mặt nhỏ nhắn đầy lệ của cô gái, trên mặt hắn lộ ra một biểu cảm tởm lợm đầy dâʍ ɖu͙©. Con ngươi hắn ta đảo quanh trong những nếp thịt, như thể đã quyết định làm điều gì đó không thể tha thứ.

Mãi đến tận cuối cùng, nhờ có màn đêm che đậy, hắn ta mới gượng gạo giấu đi khuôn mặt không tự nhiên của mình, rồi giả vờ như không có chuyện gì lên tiếng:

"Em đừng lo, ở bên cạnh trạm y tá của khu bệnh viện có nhà vệ sinh, anh sẽ đưa em đi. Những con quái vật ở khoa da liễu đáng sợ hơn nhiều so với khoa ung bướu, nếu em tự đi sẽ gặp phải. Dù sao anh cũng là người có dị năng, sẽ bảo vệ em chu toàn."

Cô gái đeo khẩu trang dường như đã sắp chịu đựng không nổi, nhưng lại quá ngại ngùng để giải quyết tại nơi đông người, sau một hồi cân nhắc do dự, cô không nhận ra sự khác thường của Lưu Quang. Cô nhìn quanh một lúc, cuối cùng gật đầu lầm bầm: "Được..."

Gã cụt tay sớm đã nhận ra ý đồ bất chính của Lưu Quang. Trong thử thách sinh tồn không biết có thể sống sót hay không này, tên xấu Lưu Quang muốn lợi dụng lúc sắp chết để thỏa mãn du͙© vọиɠ...

"Cô gái này, tốt nhất cô nên..." Gã cụt tay tay do dự nửa ngày mới dè dặt nhắc nhở, nhưng lời nói vừa dứt nửa câu đã bị Lưu Quang nổi giận đấm vào bụng, cả người gã co rúm lại như con tôm.

Bà lão gầy gò mặc dù bị cánh cửa sắt đập suýt rã rời, nhưng vẫn có vẻ ung dung như thể chẳng còn gì để sợ nữa. Sớm muộn gì cũng phải chết, bà lão không quan tâm sống chết trong bệnh viện kinh hoàng này.

Thấy gã cụt tay lên tiếng nhắc nhở đã bị đánh, bà lão vẫn mở miệng nói: "Cô gái trẻ, tên xúc vật này rõ ràng không có ý tốt, đừng có mà liều mạng..."

Bà lão tốt bụng khuyên nhủ, nhưng dường như vẫn chưa quên chuyện Lưu Quang mắng bệnh nhân ung thư trước đó, nên lời nói không hề nương tay. Lưu Quang tức giận nghiến răng nghiến lợi, bà lão tóc trắng chỉ cần một cú đấm là tan xác, lại tình cờ đứng cạnh chàng sinh viên...

Nhìn vào ánh mắt cảnh cáo của chàng sinh, Lưu Quang cuối cùng không dám chọc giận dị năng giả hệ tinh thần này, bực bội hạ nắm đấm xuống.

Cô gái đeo khẩu trang bồn chồn xoay vòng tại chỗ, đôi mắt ngấn lệ nhìn chằm chằm những người đang căng thẳng, dường như không hiểu tại sao việc đi vệ sinh lại gây ồn ào như vậy.

Bà lão nhìn cô gái ngơ ngác, định khuyên thêm, nhưng bị chàng sinh viên kéo tay áo.

Giọng nói lịch sự xen lẫn chút hàm ý sâu xa: "Người ta tự muốn tự tìm đường chết, người khác cũng chẳng làm gì được."

Bà lão đành nuốt lại lời định nói, thầm thở dài.

Cô gái đeo khẩu trang sắp tè ra quần, run rẩy bước những bước nhỏ cùng Lưu Quang. Vệt sáng vàng ảm đạm từ đèn pin dần xa, cuối cùng biến mất ở giữa hành lang bệnh viện.

"Cô gái đó xinh đẹp thật!" Gã lùn béo nhìn chằm chằm sang đó với vẻ thèm thuồng, nhưng những ý nghĩ đen tối chưa lớn đến mức gã không quan tâm đến tính mạng của mình: "Thằng chó đó được hưởng lợi rồi..."

Gã cụt tay đã khôi phục sau cú đấm nặng, nhưng trong lòng vẫn còn đầy áy náy, không muốn nghe thêm, gã thở dài một hơi sâu và chuyển chủ đề: "Nếu mọi người đã vào đây, chúng ta nên nhanh chóng tìm đồ vật để chặn cửa, ở đây không có xích sắt nên chỉ có thể dùng những thứ khác."

Ai ngờ vừa nói xong, chàng sinh viên vốn trầm tĩnh lại đột ngột đổi sắc mặt, khuôn mặt hiếm thấy lộ ra sự hoảng hốt, liền quay đầu nhìn xung quanh: "Tiểu Dị đâu rồi?"

Những người thử thách khác ngẩn người vài giây mới phản ứng lại, nhận ra cái tên kỳ lạ kia chính là cậu bé luôn đi theo chàng sinh viên.

Họ nhìn tới nhìn lui, nhưng cậu bé còn quanh quẩn vừa nãy đã biến mất không còn giấu vết.

Tác giả có điều muốn nói: Trời ơi, bé Dị biến mất rồi!!!

Edit + Beta: Sairy