Chương 19: Thế giới xác sống 3

Trong thành phố như nhà dân, thư viện, hay là làng mạc." Trần Đại Dũng tự hào nói.

Xe Jeep đi đến bên ngoài tường đất, bóp kèn, tường đất liền tự động tách ra một khe hở rộng ba mét, chờ xe đi qua thì tự động đóng lại.

Dị hình bước xuống xe, nhìn thấy một người đàn ông uy nghiêm trầm lặng khoảng ba mươi tuổi đang đứng chắp tay trước cửa biệt thự, chờ mọi người trở về. Cậu dám chắc đây chính là người có dị năng hệ thổ trong lời Trần Đại Dũng vừa nói, Từ Vân Thành.

"Lão đại, chúng tôi về rồi! Hôm nay chúng tôi tìm được không ít thực phẩm và quần áo, còn gặp được Tiểu Dịch. Mặc dù cậu ấy không phải người có dị năng nhưng mà cậu ấy vừa cứu cha tôi một mạng!" Trần Đại Dũng đi đầu vui vẻ nói với Từ Vân Thành đang đứng trước cửa.

Ánh mắt nghiêm nghị của Từ Vân Thành chuyển hướng sang thiếu niên tóc đen, nhìn chăm chú một lúc, không nói gì.

Hai ông bà thì mở cốp sau, lấy ra "Chiến lợi phẩm" của họ hôm nay, bốn năm chiếc áo phao lông vũ và áo len. Sau đó chú Trần vác hai túi gạo 5kg như nâng bảo bối, nói với Từ Vân Thành:

"Hôm nay chúng tôi gặp may, tìm được cái này trong một hộ gia đình!" Chú Trần dương dương đắc ý nâng bao gạo, "Mặc dù đã quá hạn hơn 40 tháng nhưng nấu chín một chút vẫn có thể tạm ăn được."

Hệ thống 2d14 giải thích: "Kí chủ đại đại! Một năm ở hành tinh C tương đương với 7.4 năm dương lịch."

Từ Vân Thành nghe vậy gật đầu với tất cả mọi người, nói: "Mọi người vất vả rồi! Tất cả vào đi!" Nói xong thì xoay người đi vào nhà.

Thím Hoàng vỗ một cái lên vai thiếu niên tóc đen, an ủi nói: "Tiểu Dịch, con đừng để ý nhé! Từ lão đại là người như vậy, đối xử với ai cũng trong nóng ngoài lạnh thế đấy."

Dị hình gật đầu: "Ừm."

Cha con chú Trần không cho phép thiếu niên tóc đen còn mỗi một cánh tay mà muốn giúp xách đồ, bọn họ cùng nhau vào nhà.

Mới vừa vào cửa, có bảy tám người cả trai lẫn gái vui mừng tụ tập ở phòng khách, rối rít vẫy gọi một nhà ba người chú Trần, chúc mừng bọn họ thắng lợi trở về mà không bị thương chút nào:

"Chú Trần, chú về rồi!"

"Thím Hoàng, hôm nay vẫn thuận lợi chứ?"

"Đại Dũng, hôm nay cậu mang cái gì về thế?"

Lúc mọi người nhìn thấy thiếu niên tóc đen đi vào cuối cùng, bọn họ sững sờ, ý cười trên mặt cũng giảm mấy phần.

Thím Hoàng thấy được, bà sợ Tiểu Dị cảm thấy mất tự nhiên nên vội vàng đến giảng hòa: "Đây là con nuôi mới nhận của tôi và Trần Tân, Tiểu Dịch! Hôm nay nếu không nhờ cậu nhóc thay lão Trần ngăn cản xác sống, e rằng lão Trần đã dử nhiều lành ít! Mặc dù Tiểu Dịch không phải người có dị năng nhưng cậu ấy là một đứa trẻ tốt."

Bảy tám người có mặt nghe vậy, sắc mặt không hề có ý tốt nhưng lại không thẳng thừng mở miệng phản bác. Sau một tràn im lặng lúng túng, một người phụ nữ có dị năng hơn ba mươi tuổi lên tiếng nói ra tiếng lòng thay mọi người:

"Nói thì nói như vậy, nhưng lúc căn cứ Trường Phong chúng ta mới xây dựng đã thương lượng kỹ càng là không được tùy tiện mang người không có dị năng trở về." Người phụ nữ kia tuy còn quấn tạp dề nhưng nhìn lại rất giàu kinh nghiệm, lanh lẹ nói.

"Nhã Nam, nhưng mà hôm nay Tiểu Dịch đã cứu mạng lão Trần! Chúng tôi không thể vứt bỏ cậu nhóc này dù bất cứ giá nào!" Thím Hoàng vội vàng nói.

Người phụ nữ giàu kinh nghiệm tên Nhã Nam kia bước từng bước đến bên cạnh thím Hoàng, nói nhỏ: "Bà thím, không phải chúng tôi không đồng cảm, nhưng bà quên những căn cứ lớn được xây dựng bởi các quốc gia hùng mạnh đã bị tiêu như thế nào rồi sao?"

"Người bình thường không có nghĩa là... Hơn nữa, chẳng phải căn cứ chúng ta cũng có người bình thường sao?" Thím Hoàng vẫn còn dựa vào lí lẽ biện luận.

"Nhưng đó là người thân của chúng tôi, sao mà so được với người mới nhặt giữa đường từ bên ngoài!" Nhã Nam cũng có chút nóng nảy nói bên tai thím Hoàng.

Vẫn luôn im lặng đứng bên cạnh, chú Trần nghe vậy lập tức nổi giận kéo thiếu niên tóc đen đến bên mình: "Tiểu Dịch không phải người ngoài, bây giờ cậu ấy chính là con trai của chúng tôi!"

Nhìn thấy hai phe sẽ gây chiến vì chuyện này, rốt cuộc Từ Vân Thành đứng một bên cũng lên tiếng: "Đủ rồi bớt tranh cãi một chút đi!"

Hai phe yên tĩnh trong nháy mắt, nhìn Từ Vân Thành.

"Nếu Tiểu Dịch đã cứu lão Trần một mạng, căn cứ Trường Phong chúng tôi không thể quên ân phụ nghĩa. Bắt đầu từ hôm nay cậu chính là một thành viên của căn cứ chúng tôi, nếu có chuyện gì xảy ra, tôi sẽ chịu trách nhiệm. Được rồi, tất cả mọi người đi làm việc đi." Từ Vân Thành nói xong xoay người lên lầu.

Có sự đồng ý của Từ Vân Thành, đám người có dị năng cũng không nói gì xấu nữa, ồn ào rời khỏi phòng khách.

Một nhà ba người lão Trần nghe vậy trong lòng lại cực kỳ bình tĩnh. Trần Đại Dũng vui vẻ kéo thiếu niên tóc đen đi xem nhà mới của cậu.

"Tiểu Dịch, về sau cậu ở đây đi, căn cứ Trường Phong chúng tôi rất an toàn! Trước cậu cứ ở đây nghỉ ngơi thật tốt, chúng ta sắp đến giờ cơm rồi." Nói xong vỗ vỗ vai thiếu niên tóc đen rồi hấp tấp đi ra ngoài.

Rốt cuộc xung quanh cũng không còn ai, hệ thống 2d14 không kiềm được hỏi: "Kí chủ đại đại! Tại sao cậu không nói với bọn họ cậu có dị năng?"

Thiếu niên tóc đen: "Dị năng?"

Hệ thống 2d14: "Đúng thế, cái dị năng xúc tu đó đó..."

Thiếu niên tóc đen: "Trên hành tinh C có dị năng đó không?" Hơn nữa cái gọi là "dị năng" bây giờ còn đang ở ngoài đường kia kìa!

Hệ thống 2d14: "Không có..."

Thiếu niên tóc đen: "Vậy nói những gì bọn họ có."

Hệ thống 2d14: "Bọn họ có năm loại dị năng mộc hỏa thổ kim thủy, ngoài ra còn có hệ phong, hệ lôi, hệ băng, hệ sức mạnh, hệ không gian..."

Thiếu niên tóc đen thở dài: "Tôi không bắt chước được! Hệ không gian có thể miễn cưỡng, nhưng chỉ biến ra được, không thể thu hồi."

Hệ thống 2d14 đột nhiên hưng phấn tiếp lời: "Kí chủ đại đại! Trong cửa hàng hệ thống có bán mấy cái dị năng này! Nhưng mà hơi đắt, 200 ngàn điểm tích lũy mỗi năm! Hơn nữa trong cửa hàng hệ thống cũng có không gian tùy thân! Nếu không vật phẩm gói quà tân thủ để ở đâu chứ? Chỉ có điều, việc đặt vật phẩm cá nhân của kí chủ đó sẽ mất phí... 20 nghìn điểm tích lũy mỗi 10 mét vuông quyền sử dụng vĩnh viễn. Nhưng kí chủ đại đại có thể mượn điểm tích lũy trước, sau khi hoàn thành nhiệm vụ có thể trả lại! Dù sao, trong quá trình thi hành nhiệm vụ sẽ không bị giảm cấp."

Thiếu niên tóc đen: "Mua! Mua 50 mét vuông! Thiếu trước 90 nghìn!"