Chương 23: Thế giới xác sống 7

"Triệu Thư Huyên, Lí Trạch, cả hai có ổn không?" Tiếng nói của Từ Vân Thành truyền từ máy bộ đàm hơi có vẻ lo lắng.

Hai người nhìn nhau, lúng túng không biết phải trả lời như thế nào. Cuối cùng vẫn là Lí Trạch ho khan, miễn cưỡng khống chế giọng nói run rẩy của mình, trả lời:

"Xác sống đã bị gϊếŧ, cũng đã xử lý, nó bóp nát xương vai của tôi... Đừng quan tâm đến chúng tôi, chúng tôi không bị thương quá nghiêm trọng."

.

Ngoài tòa nhà, thiếu niên tóc đen có sự trợ giúp của tơ nhỏ, cậu nắm giữ thời gian vô cùng chính xác. Sau khi nhảy xuống từ tầng 12, cậu nhào lộn một vòng, thu lại tay trái, vững vàng đứng trên nền bê tông của tòa nhà. Cậu thuận thế ngẩng đầu vẫy tay báo an toàn với gia đình lão Trần mới chạy đến bên cửa sổ:

"Tôi không sao, chỉ là lầu hai nên té không đau."

Sau khi ba người thấy thiếu niên hoàn hảo không chút tổn hại mới thở phào nhẹ nhõm, hô to với thiếu niên:

"Đừng sợ! Em cứ ở yên đó, đừng đi đâu hết, cả nhà sẽ xuống bảo vệ em ngay!"

Nói xong, Trần Đại Dũng là người đầu tiên nhảy xuống rồi xoay người dang hai cánh tay, đỡ lấy hai vợ chồng già lần lượt nhảy xuống. Bốn người thuận lợi tụ họp.

Đám xác sống mới lúc nãy còn đuổi theo mọi người, bây giờ đã một nhà ba người tiêu diệt không còn bao nhiêu tên. Chúng vây ở cửa sổ phát ra tiếng gào "gừ gừ", nỗ lực tạo ra ấn tượng chúng là một bầy lớn.

"Thừa dịp xác sống bị dụ lên tầng trên! Chúng ta mau đến phòng cấp điện ngay bây giờ!" Dị hình không ngần ngại há mồm nói xạo.

Gia đình lão Trần nhớ tới đám xác sống dưới tầng hầm, họ do dự một chút, cuối cùng vẫn là Trần Đại Dũng đánh liều nói:

"Đi, bây giờ chúng ta đi, dù sao cũng không mạnh hơn đám xác sống cấp hai mà Từ lão đại dẫn xuống lầu!"

Vì vậy, bốn người lại tiến vào hành lang dẫn xuống tầng hầm. Trần Đại Dũng đi trước cẩn thận mở cánh cửa lớn đóng chặt. Khi mọi người đã sẵn sàng đón quân địch!

Kết quả, bên trong trống rỗng, không có gì cả.

Bốn người bật đèn pin, lấy hết can đảm bước vào, kinh ngạc băng qua hành lang không một bóng người, tinh thần căng thẳng. Họ chỉ còn cảm thấy không gian xung quanh càng lúc càng chật hẹp so với lần trước. (Trên tường và trần nhà, một lớp tơ nhỏ thật dày ngụy trang thành màu trắng chen chúc chung một chỗ).

Rốt cuộc họ cũng tới phòng cấp điện, thiếu niên tóc đen đưa tay đặt máy phát điện dự phòng và vài thùng dầu vào hệ thống không gian. Sau khi thông báo nhiệm vụ thành công với Từ Vân Thành, bốn người liền chạy lên mặt đất.

Bốn người đứng đợi bên cạnh xe Jeep một lúc, bất ngờ là Triệu Thư Huyên đỡ Lí Trạch, tay ôm một đống thuốc lại là nhóm xuống lầu đầu tiên. Hai người bọn họ vẫn còn một chút sợ hãi đối với thiếu niên tóc đen, ánh mắt tránh né leo lên một chiếc xe khác. Cuối cùng, họ gặp lại Từ Vân Thành và Ngô Hàn dẫn đám xác sống cấp hai chạy tán loạn khắp tòa nhà. Cả hai chiếc xe cùng đạp chân ga, một trước một sau lao ra khỏi bệnh viện, nghênh ngang mà đi để lại một bầy xác sống bị tường đất cản bước.

Chỉ trong chưa đến một tiếng từ sau khi vào bệnh viện, họ đã mang về chiếc máy phát điện mà mấy năm trước họ chưa từng thành công lấy được nó. Hơn nữa chỉ có một người bị thương nhẹ, dường như nhiệm vụ lần này thuận lợi một cách khó tin.

Mọi người vô cùng phấn khởi trở về biệt thự, đặt chiếc máy phát điện nặng hai tấn gần cổng biệt thự và thông báo thông báo tin tức vô cùng tốt này cho những người ở lại!

Sau đó, ở căn cứ Trường Phong, một bữa tiệc mừng long trọng được tổ chức: Mọi người ăn ngấu nghiếng cơm trắng thơm phức kèm thịt hầm được làm từ thịt tươi đông lạnh lấy ra trong không gian của dị hình, tha hồ tưởng tượng về cuộc sống hạnh phúc sau khi có máy phát điện! Tất cả mọi người vui đùa đến tận nửa đêm mới nhốn nháo trở về nghỉ ngơi. Ngay cả Lí Trạch, người chịu tổn thương cả về thể xác lẫn tinh thần cả ngày hôm nay cũng dùng cánh tay không bị thương gấp thịt nhét vào miệng lia lịa, mặt mày đỏ ửng.

Giữa đêm, dị hình đang ngủ bỗng mở mắt, phát ra một tiếng cười khẽ.

Hệ thống 2d14 còn đang đắm chìm trong bầu không khí vui sướиɠ hỏi: "Kí chủ đại đại! Hôm nay thật là tuyệt quá đi! Bây giờ có thể gọi cậu là "cười từ trong mơ đến lúc tỉnh" không?"

Khóe miệng của thiếu niên tóc đen hơi nhếch lên: "Không, chỉ là tôi vừa mới phát hiện, thì ra không chỉ có một mình tôi là "diễn viên" trong căn cứ Trường Phong!"

Hệ thống 2d14: "Ể?"

Thiếu niên tóc đen: "Sáng mai cậu sẽ biết thôi. Dù sao cũng cần nửa tháng để tơ đen phủ khắp bề mặt quả đất cằn cỗi lạnh giá này."

Sau khi nói xong, dị hình lười biếng nằm trở lại giường.

.