Chương 1

Đêm ấy, trời mưa lớn, chiếc xe sedan màu đen kín đáo lao vun vυ"t trên đường cao tốc nội đô trống trải.

Hứa Hủ bị tiếng mưa đánh thức.

Cảm giác đầu tiên khi mở mắt là giác quan mất kết nối, đầu óc rối bời, như bị một lớp màn mờ bao phủ.

Bên trong xe phảng phất mùi hương gỗ lạnh, lạ lẫm vô cùng. Mùi hương này chưa từng xuất hiện trong xe, nhà, hay bất kỳ nơi nào quen thuộc của Hứa Hủ.

Tiếng mưa đập vào cửa xe dần trở nên rõ ràng, dồn dập đổ xuống. Tốc độ xe hẳn là rất nhanh, nhưng ngồi trong xe lại không cảm thấy gì mấy, vận hành trơn tru, rung động cũng rất nhẹ nhàng.

Điều này một lần nữa khiến Hứa Hủ chắc chắn rằng cậu đã đến một nơi xa lạ.

Chiếc xe này đẳng cấp hơn nhiều so với chiếc xe bảo mẫu công ty cấp cho cậu.

Bị bắt cóc?

Suy nghĩ này vừa nảy lên đã khiến tim cậu giật thót, nhưng giây tiếp theo lại trở về bình tĩnh.

Hứa Hủ mỉm cười, cậu chỉ là một ngôi sao nhỏ đã hết thời từ lâu, ai lại mở xe sang đi bắt cóc cậu chứ?

Muốn tống tiền cũng chẳng biết đòi tiền từ ai.

Hứa Hủ toàn thân vô lực, cố gắng nhấc tay trái lên cử động thử, nhưng lập tức bị cơn đau dữ dội khiến cậu phải rên lên.

Cậu nghiêng đầu đập vào cửa sổ xe, nhưng lại như chẳng cảm nhận được gì, chỉ giơ tay phải lên giữ chặt vai trái, mở miệng thở hổn hển.

Cơn đau ập tới mãnh liệt, từ xương quai xanh đến bả vai như bị cắm vô số cây kim thép, đâm sâu vào từng kẽ xương, không ngừng cố tách từng khớp xương của cậu ra, khiến cả cánh tay vừa tê vừa mỏi.

Hứa Hủ thậm chí không kiểm soát được sự run rẩy của đầu ngón tay.

Chuyện gì đang xảy ra?

Cậu bị thương sao?

Cơn đau này Hứa Hủ từng cảm nhận được khi bị ngã gãy chân lúc quay phim, nhưng đó đã là chuyện từ lâu rồi.

Lúc đó cậu vừa ra mắt, bộ phim đầu tiên đã mang lại cho cậu nhiều giải thưởng, danh tiếng rực rỡ.

Khi đó, mọi người đều nói cậu có tài năng và nỗ lực, sau này nhất định sẽ có tiền đồ sáng lạn, cậu cũng gần như đã tin vào điều đó.

Cho đến những năm sau này, cậu không thể nhận được thêm vai diễn nào nữa.

Dù đầu óc mơ hồ, Hứa Hủ lại nhận ra mình không hề ghét bỏ cơn đau này, bởi từng có thời gian cậu thậm chí còn không có tư cách để cảm nhận đau đớn.

Ngón tay Hứa Hủ không ngừng xoa bóp trên vai trái, cảm nhận được lòng bàn tay ẩm ướt, giống như đang mang găng tay lụa.

Khi nào cậu mua găng tay vậy?

Rõ ràng cậu chưa bao giờ đeo thứ này.

Hứa Hủ đau đầu tháo ra, mất đi lớp ngăn cách của găng tay, cậu dễ dàng chạm vào chiếc áo trên người, một chiếc áo sơ mi bằng lụa mỏng, thấm nước nên mềm mại và lạnh lẽo khác thường.

Hình như… không phải đồ có trong tủ quần áo của cậu.

Mưa càng lúc càng lớn, tiếng rào rào đập vào cửa sổ, khi xuyên qua lớp kính lọt vào tai Hứa Hủ, chỉ còn lại âm thanh trầm đυ.c.

Có phải cậu đã bị mưa ướt không?

Hứa Hủ lơ mơ nghĩ.

"Tỉnh rồi?"

Giọng nam trầm thấp kéo Hứa Hủ về thực tại.

Giọng nói của người này bình tĩnh, không lớn, âm lượng nhỏ nhẹ hòa quyện vào hương gỗ lạnh thoảng trong xe, tuy mơ hồ nhưng lại có sức nặng đặc biệt. Hai chữ phát ra chậm rãi, đuôi câu còn mang chút ngẫu nhiên, tùy ý.

Hoàn toàn xa lạ.

Là giọng nói chưa từng xuất hiện trong vòng quan hệ nghèo nàn của Hứa Hủ.

"Tỉnh rồi sao?! Ôi trời ơi, anh Hứa cuối cùng cũng tỉnh rồi!"

Chưa để Hứa Hủ hiểu rõ tình hình, từ ghế trước lại vang lên một giọng nam khác, nghe có vẻ hoạt bát, vui vẻ hơn giọng trước rất nhiều. Dường như cậu ta cảm thấy vô cùng vui mừng và nhẹ nhõm khi thấy Hứa Hủ tỉnh lại.

"Anh còn thấy khó chịu ở đâu không?"

"Chuyện này là thế nào đây?"

"Anh không biết đâu, vừa rồi lúc anh Kỳ đưa anh ra đã làm tôi sợ hết hồn, anh ngất lịm đi, tôi gọi thế nào cũng không tỉnh..."

Chàng trai trẻ cứ ríu rít không ngừng, nói chuyện liên tục với Hứa Hủ.

Đầu Hứa Hủ vẫn còn hơi choáng váng, mãi lâu sau cậu mới nhận ra điều bất thường—cậu có thể nghe thấy âm thanh xung quanh, nhưng trước mắt lại chỉ là một mảng tối đen.

Tim Hứa Hủ chợt trầm xuống.

Cậu không nhìn thấy nữa sao?!

Nỗi sợ hãi vô danh quét qua toàn thân, trong khoảnh khắc Hứa Hủ thậm chí không còn cảm thấy đau ở vai nữa.

Cậu chống người ngồi thẳng dậy, đưa tay ra xung quanh tìm kiếm, cần phải nắm lấy thứ gì đó để khiến mình cảm thấy yên tâm hơn.

Bàn tay chạm vào chất liệu vest trơn tru, thẳng thớm, chắc là người đàn ông lạnh lùng ít nói vừa rồi.

Nhưng lúc này Hứa Hủ không còn để ý được gì nữa.

Cậu tự dưng xuất hiện ở một nơi xa lạ, bất ngờ có mặt trên xe người khác, lại bất ngờ không nhìn thấy gì, tất cả quá đỗi kỳ lạ khiến người ta chẳng biết làm thế nào.

Người đàn ông trước mặt này, dù ít nói, dù lạnh lùng, nhưng vẫn là người gần cậu nhất.

Tim Hứa Hủ đập nhanh, đầu óc như bị bơm đầy máu, cảm thấy thế giới quay cuồng, chỉ có thể nắm chặt lấy áo người đàn ông.

Giọng cậu run rẩy trong sợ hãi.

"Tôi... tôi sao không nhìn thấy?"