Chương 2: Nếu Không Tại Sao Cố Ý Quên?

Tuy nhiên , làm sao quên được , chỉ có thể là tự ngụy trang một cách có chủ đích mà thôi. Cô giả vờ tốt đến khi gặp lại anh. Sau khi gặp lại lớp ngụy trang hoàn toàn bị xé bỏ một cách trần trụi như vậy .Cuộc gặp gỡ này chỉ là một sự tình cờ, một sự tình cờ đau đớn. Trong tương lai , bạn sẽ ‘ giả vờ’ quên, hay bạn thật sự quên? Cô không biết, lần này vì đau mà cô lâm vào hôn mê bất tỉnh.

Ba năm trước, nỗi đau đó đã khiến cô hoàn toàn từ bỏ tất cả, từ bỏ việc thích anh, thoát khỏi thế giới không thuộc về mình. Cô đi một vòng và đến đây, một nơi hoàn toàn xa lạ, một nơi không có anh và bắt đầu một cuộc sống mới của riêng mình.

Thủ thư, một công việc rất nhàm chán nhưng đầy ý nghĩa , cô không biết mình có nhớ đêm hôm đó không.

Ba năm trước , vốn là người mê đọc sách, chủ nhật nào cô cũng ngồi đọc sách một mình trong thư viện trường, cô sẽ không quên được cuộc gặp gỡ tối hôm đó, và anh cũng vậy.

Đêm đó, cô đọc sách cho đến khi thư viện sắp đóng cửa. Người quản lý đã nhiều lần thúc dục cô, nhưng làm sao cô lại có thể đi trong lúc này? Vì vậy…. cô đã đưa ra một quyết định táo bạo mà sau cô sẽ hối hận. Cô lặng lẽ chạy sau một dãy giá sách cho đến khi người quản lý rời đi.

Hít một hơi dài nhẹ nhõm , và từ từ vỗ về trái tim đang nhảy loạn nhịp của mình, cố gắng trấn tĩnh lại. Đây là lần đầu tiên cô dám làm một việc như vậy, và cô , người thường được gọi là học sinh giỏi, sẽ làm ra một việc táo bạo như vậy ? Cô nghĩ nghĩ , ở đây vẫn an toàn, dựa vào giá sách , lấy cuốn vừa rồi ra , lấy chiếc đèn pin nhỏ, lại bắt đầu đọc .

Lúc này, ở một góc hẻo lánh nhất , có một người đang nằm sấp.

Có lẽ hắn ngủ say, có lẽ hoảng sợ nên một lúc sau mới tỉnh lại.

“A! Mệt quá! Hả! chuyện gì vậy? trời tối rồi sao?” Anh nói một mình? Đột nhiên , phía sau ba dãy giá sách phía trước có một tia sáng lọt vào mắt hắn, phản ứng đầu tiên của hắn là :Đạo tặc?

Anh lặng lẽ bước đến dãy giá sách “Ai đấy?”

Khi đến gần ánh sáng thì bắt gặp một cô gái.

“ Này ! tôi đang nói chuyện với cô! cô không nghe thấy sao?” Hắn đi tới đẩy cô .

An tiểu lộ lúc đó đã nhìn thấy và thập phần đáng sợ, cô đứng ngây ở đó lúc này lại đột nhiên bị đẩy khiến cô hét lên một tiếng sợ hãi rồi ngã về phía sau…

Cô ngã về phía sau, cố hết sức bám lấy Cố Tử Dương , lúc này trong tâm của hắn không ổn định , hẳn cũng bị cô kéo xuống , sức nặng của hai người đủ để áp đảo giá sách phía sau, sau đó cái này, cái nữa và cái nữa…..

Họ gặp rắc rối rồi….

khi họ cùng nhau ngã xuống , hai mắt chạm vào nhau, nhịp tim của hai lỡ chệch một nhịp. Trái tim của An tiểu lộ rung động, và cô chưa bao giờ nhìn chằm chằm vào ai đó như vậy, trong mắt anh có một loại ánh sáng khác câu dẫn cô. Cô chỉ ngây người nhìn anh, hoàn toàn quên mất tình huống mà học đang gặp phải lúc này.

Cố Tử Dương cũng nhìn cô.

Một lúc sau, Cố Tử Dương mới định thần lại,đột nhiên đứng dậy, nhìn vào tay mình, cuối cùng duỗi tay ra nhìn cô.

Cô lắc đầu và từ từ đứng dậy trong khi đỡ lấy vòng eo nhỏ của mình.

Không biết có phải đưa tay ra mà không được đáp lại hay không, Cố Tử Dương cả giận nói: “Cô là ai? Sao cô lại tới đây? Trộm sao?”

“Anh….mới là trộm!” Nghe anh nói vậy, cô vội vàng phản bác “Tôi là học sinh trường này nha.”

“Học sinh? Sao tôi không thấy cô bao giờ? Cô học lớp nào!” Cố Tử Dương nói.

“ lớp 3, khối 11!”An Tiểu Lộ đáp, sau đó ngẩng đầu nhìn anh, “Còn cậu thì sao? Học lớp nào?”

“Văn trọng? Khó trách…” Cố Tử Dương lắc đầu, chỉ vào đống hỗn độn hỏi: “Chuyện này nên làm như nào?”

An Tiểu Lộ không trả lời anh, cũng không thèm để ý đến câu trả của anh, cô chạy đến dãy giá sách gần nhất cô cố gắng đỡ nó lên. Tuy nhiên mãi không đỡ được.

Tử Dương lắc đầu, bước đến đỡ cô dậy. May mắn thay, giá sách đổ ngược không gây quá nhiều khó khăn cho họ.

…………………………

Tiểu Lộ đứng đó thở hổn hển, trong lúc đó Tử Dương cũng nằm trên bàn bất động.

“Này! Cô gái chết tiệt! Nửa đêm còn bật đèn ở đó làm gì?” Tử dương một lúc sau mới ngồi dậy hỏi.

“Hãy nói về anh trước đi! Tôi học rất giỏi nha, vì vậy mới đến đây không phải vì anh đẩy tôi, nếu không….điều này…điều..?” Cô càng nói, cô càng lấy lại được tự tin.

“Tôi gọi cô rồi, ai biết cô đang làm cái gì chứ!” Tử Dương dùng tư thế khác hỏi.

Tiểu lộ không có trả lời hắn, xoay người đi tới bên cửa sổ, chậm rãi ngồi xuống. Nhìn lên trăng tròn trên bầu trời hít một hơi.

“Trăng đêm nay thật tròn.” Tiểu Lộ tự nhủ.

Tử Dương ngẩng đầu nhìn trăng, lại nhìn cô gái trước mặt. Lúc này, cô dưới ánh trăng. Trong mắt anh, có một vẻ đẹp khác khiến anh có chút mất mát.

“Xin chào!” Tử Dương đột nhiên lắc đầu và hét lớn với Tiểu Lộ.

“A?” Tiểu lộ sửng sốt.

“Tôi mặc kệ cô là ai! Tóm lại, tối nay phát sinh chuyện gì cũng đừng nói cho ai! Hơn nữa sau này nếu gặp lại, chúng ta coi như không quen biết!”

“Đừng lo!” An Tiểu Lộ ngẩng đầu nhìn anh.