Chương 5

Đức Lỗ trưởng lão do dự nhìn Thịnh Đông Dương một cái, ông ấy đang vô cùng lo lắng về sự bùng cháy của hậu cung nhà công tước: “Đại nhân… ngài có muốn giải thích một chút với Đại tiên sinh, nếu không chỉ sợ đại tiên sinh sẽ mất hứng?”

“Quan tâm hắn ta làm cái gì?” Thịnh Đông Dương cười lạnh, giống như không còn chút tình cảm nào với Tắc Liêu Nhĩ: “Ta kết hôn rồi, làm sao hắn ta có thể mất hứng. Cho dù hắn ta thực sự không vui thì cũng không liên quan gì đến ta.”

Cho đến nay hắn vẫn còn nhớ rõ chuyện, kiếp trước khi hắn bị ép buộc phải chấp nhận mối hôn sự mà hoàng đế ngự ban, trong lòng hắn vừa dè dặt lại vô cùng lo sợ, tự mình chạy đến trước mặt Tắc Liêu Nhĩ để giải thích nỗi khổ của mình, lúc ấy Tắc Liêu Nhĩ chỉ lạnh lùng chúc mừng và hỏi khi nào hắn mới tha cho hắn ta, hắn ta mang sự chân thành của hắn xé nát, rồi chà đạp nghiền nát chúng.

Bây giờ, khi hắn sắp phải thành hôn, chỉ sợ Tắc Liêu Nhĩ vui mừng còn không kịp, làm sao hắn ta có thể mất hứng cơ chứ?

Đã hành hạ giày vò lẫn nhau cả đời, nay Thịnh Dương Đông đã trả lại cho Tắc Liêu Nhĩ sự tự do mà hắn ta luôn mong ước, về sau hai người không còn nợ nhau nữa.

Nhiều năm như vậy, tất cả các quan chức cấp cao của Bạch Lộ Châu đều nhìn thấy chấp niệm của Thịnh Dương Đông dành cho Tắc Liêu Nhĩ. Một câu nói của Tắc Liêu Nhĩ có thể ảnh hưởng như thế nào đến công tước, tất cả mọi người ở Bạch Lộ Châu đều nhìn thấy rõ.

Bây giờ, trong lời nói của Thịnh Dương Đông đột nhiên không còn một chút quan tâm nào đối với Tắc Liêu Nhĩ, chỉ còn sót lại sự lạnh nhạt.

Đức Lỗ trưởng lão không kìm được sự kinh ngạc khi nhìn hắn: “Đại nhân… ngài như vậy…”

“Không phải các ngươi cũng đều ghét hắn ta và hy vọng về sau ta sẽ không còn xích mích với hắn ta nữa? Đợi sau khi thành hôn, trở về Bạch Lộ Châu, ta sẽ chấm dứt với hắn ta.” Thịnh Dương Đông hạ quyết tâm, giọng điệu bình tĩnh của hắn càng thêm sự lạnh nhạt.

Thật ra trong lòng của hắn vẫn luôn biết rõ những vị trưởng bối thúc thúc, trưởng lão này đều không thích Tắc Liêu Nhĩ, bọn họ đều hi vọng mình có thể tránh xa hắn ta…

Đức Lỗ trưởng lão thấy giọng điệu kiên quyết của Thịnh Dương Đông, không giống như lúc tranh đấu với Tắc Liêu Nhĩ, ông ấy kích động đến mức rơm rớm nước mắt, dè dặt hỏi lại: “Đại nhân… Chuyện này ngài đang… nói thật hay sao?”

Trong mắt các vị trưởng lão Bạch Lộ Châu, Tắc Liêu Nhĩ giống như một yêu phu, mê hoặc quyến rũ công tước. Các vị trưởng lão Bạch Lộ Châu nhìn thấy dáng vẻ chẳng thèm ngó ngàng gì tới công tước của hắn ta, trong lòng của bọn họ đều khó chịu và tức giận, nhưng ngại vì Thịnh Dương Đông mà bọn họ chỉ dám giận chứ không dám nói…

Mặc dù không biết tại sao công tước nhà mình lại đột nhiên thông suốt, nhưng Đức Lỗ trưởng lão vẫn cảm thấy may mắn, công tước có thể buông bỏ chấp niệm thực sự làm cho người ta vui vẻ yên tâm.

“Lời ta nói làm sao có thể là giả được?” Thịnh Dương Đông kinh ngạc nhìn Đức Lộ trưởng lão, hắn không biết Đức Lộ trưởng lão lại chán ghét Tắc Liêu Nhĩ đến mức vậy.

“Đại nhân, tuy ta không biết vì sao ngài lại đột nhiên thông suốt, nhưng ngài có thể thông suốt… Điều này thực sự quá tốt.” Đức Lỗ trưởng lão vô cùng vui vẻ, trông ông ấy còn vui vẻ hơn đến tết vậy.

Trước đây, khi bọn họ nhìn thấy tấm lòng và sự trân trọng của công tước ưu tú nhà mình, bị một Alpha có xuất thân nô ɭệ chà đạp... Trong lòng các trưởng lão, người nhìn Thịnh Dương Đông lớn lên thực sự rất đau lòng.

Thịnh Dương Đông nhìn những giọt nước mắt vui mừng của Đức Lỗ trưởng lão, trên khuôn mặt đầy nếp nhăn vẫn hiện lên sự lo lắng dành cho mình, hắn nghiêm túc đáp: “Ta không biết phải làm như thế nào mới tốt, nhưng ta bảo đảm rằng từ nay về sau, ta sẽ không vì bất kì chuyện riêng nào mà phụ sự kỳ vọng của các ngươi đối với ta.”

Sau khi chết một lần, hắn biết những trưởng lão trung thành với tổ phụ, cũng vẫn luôn trung thành với mình, hắn hiểu rõ sự trung thành và tình cảm chân thật của bọn họ.

Mà ngay bản thân hắn, hắn cũng vẫn tự nhận mình là một công tước tốt, một lãnh chúa tốt của Bạch Lộ Châu… Chỉ về mặt tình cảm, hắn thực sự đã khiến cho các vị trưởng lão luôn một lòng với mình thương tâm...

Nhưng sau này, hắn sẽ không như vậy nữa.

Sau này, hắn chỉ sống vì sự vinh quang của Bạch Lộ Châu và gia tộc Tát Mạn Toa.

Nhìn thấy công tước nhà mình, người bị mắc kẹt trong vũng bùn tình cảm, đã lấy lại được nhuệ khí* của trước đây, Đức Lỗ trưởng lão hết sức cảm động, ông ấy vô cùng vui vẻ, liên tục lên tiếng đáp lại lời của hắn.

*Nhuệ khí: Khí thế hăng hái, sắc sảo.

******