Chương 9

Từ Hữu Minh dùng linh dược đổi lấy một túi hạt giống Tiền Linh Thảo, nói lời cảm tạ, xoay người rời đi.

Chờ người đi xa, nữ tu mới hoàn hồn, thầm nghĩ Minh Chỉ Tiên Tôn cũng không giống như trong lời đồn, lạnh lùng xa cách như vậy?

Trên Túc Tiêu Phong, Lạc Vô Yến buồn chán đến mức sắp phát điên, ngồi trên mái nhà đá chân, nhìn Cam Nhị dẫn người cùng nhau đuổi chim cho y.

Bởi vì đã nói chuyện với Cam Nhị vài câu, y bèn thăng chức cho Cam Nhị, để hắn trở thành người đứng đầu đám người hầu này. Y là Tiên Tôn phu nhân, lời y nói ra những người khác tự nhiên không có ý kiến gì.

Có linh điểu bay đến bên cạnh, bị Lạc Vô Yến phất tay một cái đánh bay.

Nếu là y của trước kia thì đã dùng một ngọn lửa nướng hết, làm vài lần gϊếŧ gà dọa khỉ, bảo đảm không có con chim nào dám đến nữa.

Nhưng ở đây, nếu y dám sát sinh, e là Từ Hữu Minh trở về sẽ nướng chín y trước.

... Thôi vậy.

Nhìn sắc trời, Từ Hữu Minh hình như đã đi khá lâu, Lạc Vô Yến lại gọi Cam Nhị đến, hỏi hắn: "Tông chủ của các ngươi là người thế nào?"

Cam Nhị đáp: "Tông chủ Hoài Viễn Tôn Giả là đại sư huynh của Tiên Tôn, hiện nay đã hơn bốn nghìn tuổi, tu vi Đại Thừa kỳ đỉnh phong, là người có tu vi cao nhất tông môn, chỉ sau Tiên Tôn."

"Bốn nghìn tuổi?" Lạc Vô Yến khϊếp sợ không thôi: "Bốn nghìn tuổi rồi mà còn chưa phi thăng sao?"

Cam Nhị giải thích: "Có thể phi thăng trong vòng năm nghìn năm đều là người có tư chất hơn người. Tông chủ chỉ còn một bước nữa là đến Độ Kiếp kỳ, thuận lợi mà nói, cũng có thể phi thăng trước năm nghìn tuổi. Giống như Tiên Tôn, ba trăm tuổi đã bước vào Độ Kiếp kỳ, đó là thiên phú dị bẩm, người thường không thể sánh bằng."

Lạc Vô Yến thầm nghĩ cái gì mà người thường không thể sánh bằng, kiếp trước y cũng chỉ hơn ba trăm tuổi, còn nhanh hơn tên khốn kiếp kia đạt đến thời khắc mấu chốt đột phá Độ Kiếp kỳ, sau đó thì không còn sau đó nữa.

Cho nên vốn dĩ là Từ Hữu Minh ghen tị với y thiên phú hơn người, mới nảy sinh sát niệm phải không?

Cam Nhị đang nói thì như nhớ ra cái gì, bèn bổ sung: "Tuy nhiên, trong giới tu chân hiện nay, người có thiên phú dị bẩm như Tiên Tôn, còn có một người, đó là Vân Thù Tiên Tôn – Minh chủ của Cực Thượng Tiên Minh. Tuổi tác cụ thể thì không ai biết rõ, nhưng chắc chắn không quá năm trăm tuổi, cũng giống như Minh Chỉ Tiên Tôn, đều là cường giả Độ Kiếp kỳ."

"Cực Thượng Tiên Minh?" Lạc Vô Yến nhướng mày, chưa từng nghe nói qua.

Hôm đó bà mối kia nói hai vị tu sĩ đạt đến Độ Kiếp kỳ, chính là chỉ Từ Hữu Minh và người này?

"Hai người bọn họ ai lợi hại hơn?" Lạc Vô Yến hỏi.

Cam Nhị lúng túng đáp: "Cái này thì không rõ ạ. Tiên Tôn và Vân Thù Tiên Tôn chưa từng chính thức giao thủ, nhưng Thái Ất Tiên Tông chúng ta là đệ nhất đại phái thiên hạ, nội tình của Cực Thượng Tiên Minh không bằng bản tông, cũng chỉ là có thêm một Vân Thù Tiên Tôn, mới nổi tiếng lên mà thôi."

Lạc Vô Yến cười khẩy: "Thế nhưng Tiên Tôn của các ngươi là đồ vô dụng, người ta cũng đã làm Minh chủ rồi, Tiên Tôn của các ngươi còn phải ở dưới trướng người khác."

Lời còn chưa dứt, Cam Nhị đã la lên: "Tiên Tôn đã trở về."

Lạc Vô Yến ngẩng đầu nhìn lại, phía trước quả nhiên là bóng dáng Từ Hữu Minh cưỡi mây mà về.

Lạc Vô Yến: "..."

Những lời y vừa nói, tên khốn kiếp kia hẳn là không nghe thấy chứ?

Từ Hữu Minh đáp xuống đất, thấy Lạc Vô Yến đi chân đất ngồi dưới mái hiên, ánh mắt hơi khựng lại.

Cam Nhị cùng đám người hầu lập tức lui xuống, Lạc Vô Yến bèn giả vờ ngu ngốc, nhìn sang chỗ khác.

Từ Hữu Minh tiến lên phía trước, ngồi xổm xuống trước mặt y, một tay nắm lấy bàn chân y, dưới ánh mắt kinh ngạc của Lạc Vô Yến, hắn nhặt đôi giày bị y đá sang một bên lên, giúp y đi vào.

Lạc Vô Yến: "Tiên Tôn tự hạ thấp địa vị như vậy, truyền ra ngoài chẳng phải sẽ khiến người ta chê cười sao?"

Từ Hữu Minh cụp mắt xuống, cẩn thận giúp y đi giày xong, thản nhiên nói: "Hai ta đã là đạo lữ ký khế ước, ai dám chê cười."

Lạc Vô Yến nghẹn lời, trong lòng cũng không vui vẻ.

Yêu Yêu của y trước kia cũng từng đối xử với y như vậy, dỗ dành y đến mức đầu óc mụ mị, móc tim móc phổi ra cho hắn. Thật ra trong mắt vị Tiên Tôn đại nhân này, đối tượng là ai cũng không quan trọng, chỉ cần là người mang thân phận đạo lữ của hắn, hắn sẽ có thể diễn xuất hoàn hảo vai diễn dịu dàng săn sóc, tình thâm nghĩa trọng nhỉ? Còn chuyện chờ đến thời cơ thích hợp rồi trở mặt không nhận người, hắn làm vậy chắc cũng chẳng có chút gánh nặng tâm lý nào đâu.

Xem ra vẫn là đạo hạnh bản thân quá kém, không chơi lại hắn.

Lạc Vô Yến đang miên man suy nghĩ, Từ Hữu Minh đã lên tiếng nhắc nhở: "Sắp sang thu rồi, không khí trên núi rất lạnh, ngươi còn chưa Trúc Cơ, thân thể chẳng khác gì người thường, phải chú ý một chút, đừng ham mát quá."