Quyển 1 - Chương 1-1: [VƯỜN TRƯỜNG] Giả vờ thành kẻ bắt nạt để giẫm lên dươиɠ ѵậŧ của chàng trai

Quyển 1 - Vườn trường

"Du thiếu gia, cậu đến căng tin sao? Hay tôi sẽ mang cho cậu một phần?" Khương Hồng đi đến vị trí gần cửa sổ, hỏi thăm nam sinh đang vùi đầu ngủ.

"Ồ … Cút …" Viên Cảnh Du bị đánh thức, cáu kỉnh hung dữ với đối phương.

Nam sinh bị hung dữ ghe được giọng nói mềm nhũn giật mình sửng sốt một chút, giây tiếp theo phục lấy lại tinh thần, lập tức nghe lời cuốn xéo.

Xung quanh còn có bạn học chưa đi hết, nghe được giọng điệu của Viên Cảnh Du như loại chủ nhân, ghét bỏ cùng bạn bè xì xào bàn tán.

"Thật phục tên Viên Cảnh Du này nha, không biết còn tưởng rằng nhà cậu ta là nhà giàu số một, ngày nào cũng kiêu ngạo như thế."

"Đúng đấy chính thế, cho tới bây giờ tôi chưa từng nghe thấy cậu ta nói chuyện với người khác, thật sự coi mình là đại thiếu gia rồi."

Hai nữ sinh nắm tay song đôi rời đi, ra khỏi phòng học còn đang nhỏ tiếng chửi bới, vừa nói vừa trợn trắng mắt, bộ dáng hết sức cạn lời.

Trong phòng học, Viên Cảnh Du mơ màng trừng mắt đứng lên, ôm cái đầu nhỏ bắt đầu chải chuốt tình tiết vừa mới truyền tới trong đầu.

Vị trí lần này cậu tiến vào là một trường trung học tư thục, tên là Trường Trung học Xuân Thành.

Mà cậu, sắm vai một tiểu thiếu gia không quá tệ của nhà giàu có.

Bởi vì là con một, từ nhỏ được cha mẹ nuông chiều, kiêu ngạo ương ngạnh, tính tình tệ đến cực điểm.

Thi trung học phổ thông hơn một trăm điểm, chỉ có thể đập tiền vào trường trung học tư thục mang tiếng xấu rõ ràng này.

Tiểu thiếu gia mỗi ngày ngoại trừ kết thân với những người có địa vị cao hơn chính mình thì là tìm người khác gây phiền toái, sau đó là dụ dỗ cô nàng xinh đẹp, bị từ chối còn không phục, nhiều lần gây họa cho cô gái.

Nửa đường không dễ dàng gì mới có tiến triển mong manh với nữ thần hoa khôi trường Đại Nại Tử mình thích, lại bị Đao Thần nửa đường chuyển trường cắt đứt.

Tiểu thiếu gia tức giận, không thoải mái luôn dẫn theo bọn chân chó đến tìm Đao Thần.

Một người hai người còn tốt, nhưng thiếu gia não tàn này vậy mà mang theo bảy tám đứa tay sai , thật sự khiến cho người ta ăn không tiêu.

Đao Thần đành phải phơi bày thân phận bài của bản thân, dùng quan hệ gia tộc đuổi tiểu thiếu gia đi, mới đổi lại được lỗ tai thanh tịnh.

Thế nhưng tiểu thiếu gia ở trường mới vẫn giang sơn dễ đổi bản tính khó rời như lúc đầu, cuối cùng do theo đuổi kí©h thí©ɧ mà xảy ra tai nạn xe cộ qua đời trong một cuộc đua xe máy.

Nhớ lại xong toàn bộ tình tiết câu chuyện, Viên Cảnh Du mở lớn mắt ra, vỗ vỗ cái miệng.

Bia đỡ đạn vẫn phải làm nhỏ, thế nhưng tìm đường chết là khả năng không nhỏ.

Viên Cảnh Du đứng lên, vừa chuẩn bị đi mua chút đồ ăn.

Thì nhìn thấy Khương Hồng bước chân rất nhanh đi vào phòng học, vừa nhìn thấy cậu, hô hấp hơi chậm lại, cổ họng chuyển động lên xuống.

"Làm cái gì đấy? Bổn thiếu gia đói bụng rồi, đi mua bánh ngọt cho tôi đi. "Viên Cảnh Du tính tình tồi tệ trừng mắt nhìn cậu ta một cái, ngữ khí thả lỏng.

Khương Hồng nhìn mặt cậu, có chút thất thanh.

Có thể là do vừa mới tỉnh ngủ không lâu nên đôi mắt hạnh của Viên Cảnh Du tụ lại một chút hơi nước, môi thịt bóng màu hồng đào, phía trên thịt đầy đặn còn tô điểm một hạt môi.

Trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn nà vẫn còn vết đè khi đi ngủ chưa tiêu hết, làm nổi bật mái tóc xoăn nhỏ màu sợi đay, thoạt nhìn vừa non lại vừa ngoan.

Giọng nói cũng giòn tan, giống như dưa hấu đã ướp lạnh, răng rắc cắt ra, tràn ra hương vị thanh ngọt.

Vành tai của Khương Hồng nóng lên, cậu ta sao có thể cảm giác thiếu gia hôm nay nhìn có vẻ rất khác biệt.

Trước kia sao lại không phát hiện …

"Cậu ngẩn ngơ cái gì đấy?" Viên Cảnh Du nhìn cậu ta đột nhiên cúi đầu, có chút không hiểu ra sao.

Khương Hồng nghe được cậu nói chuyện, suy tư biến mất, lúc này mới nhớ tới chính sự.

"Du thiếu gia, chúng ta nhét Đao Thần vào trong nhà vệ sinh." Khương Hồng tiến đến gần cậu, cẩn thận từng li từng tí nòi.

Viên Cảnh Du ánh mắt sáng lên, đây không phải là sống sao? Đây chính là tình tiết then chốt của quần ẩu!

Khương Hồng nhìn con ngươi sáng lấp lánh của cậu, lần đầu tiên có loại cảm giác thành tựu khó hiểu.

Không nói ra nổi.