Quyển 2 - Chương 5-4: Buổi offline cảnh báo huấn luyện chó

Viên Cảnh Du bất lực lắc đầu, mông ở trên ghế cao chuyển động, hai chân có chút mũm mĩm kết lại, nặn ra những đường nét gợi cảm.

Cậu mặc một bộ quần áo màu trắng mới tinh, làn da lộ ra ngoài còn sáng hơn quần áo, nhưng đầu gối và khuỷu tay lại hồng phấn, trông rất dẻo dai và sạch sẽ.

Dương Thanh Thần hạ vành mũ xuống chỗ ngồi phía sau thảm thực vật.

“Mẹ nó, đây là streamer ở khu người lớn sao?” Lý Vũ nuốt nước bọt, rất kinh ngạc, không ngờ lại gặp cậu ở đây.

“Trông nhỏ quá.” Anh nhìn bắp chân thon dài trắng nõn đang đung đưa của Viên Cảnh Du, trong lòng chợt hiểu ra nguyên nhân tại sao lại mời người bên kia.

Thân hình rất tốt, trông rất bắt mắt.

“Chẳng lẽ là người yêu nhỏ của chủ tịch nào đó sao?” Lý Vũ nhìn lén bộ dáng có chút trẻ con của Viên Cảnh Du, đột nhiên nâng chủ đề đến mức khó tin.

Dương Thanh Thần đang giấu mặt dưới chiếc mũ lưỡi trai và nhìn chằm chằm vào đôi chân trắng hồng đang uốn cong của người kia, nghe vậy, hắn sững sờ vài giây, nắm chặt tay lại, gân xanh dưới hình xăm cánh tay đen nổi lên.

Lý Vũ không nhận thấy sự thay đổi của hắn, vẫn tiếp tục nói chuyện phiếm.

“Tôi không nghĩ vậy.”

“Wow, mặt trắng thật.”

Có một chút tiếc thương và thương cảm xen lẫn trong lời nói.

“Đừng bị lừa.” Dương Thanh Thần liếc Lý Vũ và trực tiếp phủ nhận cách nói của anh.

Nếu Viên Cảnh Du được ông chủ to béo nào đó chăm sóc, lẽ ra cậu đã đạt được thành công rực rỡ từ lâu rồi, thế thì cậu đã không thông đồng với đàn ông khắp nơi để khuấy động sức nóng.

Viên Cảnh Du không hiểu lắm, đứng dậy bước từng bước nhỏ chậm rãi đi ra ngoài.

Dương Thanh Thần không giấu nổi sự nóng nảy, dáng người vô cùng cao lớn đứng dậy đi theo phía sau.

Lý Vũ bối rối sờ trán, đi tới quầy tính tiền rồi đi theo.



“Xin chào, vui lòng hiển thị trang chủ cá nhân của bạn. Khoảng thời gian này chỉ mở cửa cho những người được mời.” Nhân viên tiếp tân đang ghi lại danh sách, dựng thẳng đôi tai đang đeo, ngước nhìn Viên Cảnh Du.

Cậu ngây người ra.

Thiếu niên cúi đầu trượt điện thoại trước mặt, từ góc độ này có thể nhìn thấy cái cằm trắng nõn cùng chóp mũi lấm tấm mồ hôi.

Viên Cảnh Du cười đưa điện thoại, khuôn mặt xinh đẹp đến mức khiến người ta chói mắt có chút kiềm chế, một vòng xoáy nho nhỏ nhưng lịch sự cong lên khóe miệng.

Khuôn mặt thanh tú của nhân viên lễ tân đột nhiên đỏ bừng, lắp bắp mở miệng: “Hoan, hoan nghênh cậu, mời đi thang máy chở khách lên sảnh 9, tầng 24.”

Viên Cảnh Du nói lời cảm ơn, giọng nói nhẹ nhàng và cư xử tốt, cậu lấy lại điện thoại và bước vào tòa nhà.

Dương Thanh Thần ở cách đó không xa tặc lưỡi một cái, biểu hiện không tốt, hắn chỉ bỏ qua chiêu đãi, tự mình bước vào, khoác lên mình khí chất vương giả, để lại người quản lý đang đứng ở cửa.



Viên Cảnh Du đi thang máy theo chỉ dẫn, vào lúc cuối cùng khi cửa thang máy đóng lại, một cánh tay mạnh mẽ đột nhiên luồn vào giữa mở lại thang máy.

Người đàn ông xa lạ thô lỗ bước vào thang máy , và đứng bên cạnh cậu một cách trịch thượng.

Người đàn ông cao 1,9 mét được ví như bức tường thành, mặc trang phục đen, ngực khủng, eo và bụng thon gọn, từng đường cơ lộ ra đều vô cùng hoàn hảo.

Phần tay hoa phủ hình xăm hoa văn đen càng thêm bắt mắt.

Viên Cảnh Du nhíu mày, hắn rất cẩn thận, cho nên mới không thể để quên cánh tay này.

Chính người đàn ông đã gọi cậu là đồ xấu xí.

Dù sao thì hắn cũng đã đến.

Dương Thanh Thần rất căng thẳng, hạ thấp vành mũ xuống một cách bất thường, che đi một nửa khuôn mặt.

Viên Cảnh Du cố tình đứng sang một bên, bám vào thành thang máy, cố gắng tránh xa người đàn ông nhất có thể.

Mặt Dương Thanh Thần gục xuống, hai tay đung đưa bên cạnh, đôi môi hé mở, hắn không biết phải nói gì.

Xin lỗi trước?

Hắn từ khóe mắt nhìn lén nhìn Viên Cảnh Du đang cúi đầu, co rụt lại một bên khuôn mặt nhỏ nhắn, cắn chặt môi dưới như mất bình tĩnh.

Dương Thanh Thần đang định nói để phá vỡ thế bế tắc thì tiếng thang máy vang lên, đã lên đến tầng 24.

Viên Cảnh Du thở hồng hộc đi ra ngoài, rẽ trái rẽ phải và cuối cùng cũng tìm được cửa số 9.

Cậu đứng ngoài cửa, hít sâu hai hơi rồi cẩn thận mở cửa.

Đôi mắt hạnh bắt gặp một đôi mắt phượng dài và hẹp lạnh lùng.

Lục Duyên Kính chống cằm, nở một nụ cười vui tươi và móc ngón tay về phía cậu.

Người đàn ông mặc một bộ đồ màu bạc, dáng người mảnh khảnh nhưng không gầy, toàn thân toát ra vẻ kiêu ngạo, trông như một nam tử quý tộc

Các đường nét trên khuôn mặt rõ ràng và góc cạnh, nhưng nốt ruồi đen dưới mắt phượng lại càng lộng lẫy hơn.

Viên Cảnh Du bị dụ dỗ không nói nên lời, buông tay trên cửa, bất giác đi về phía anh.