Chương 9: Áy náy

Trình Nghiệp cho Lâm Mạn Nhi nghỉ một ngày.

Anh đang trên đường về nhà bằng taxi. Đêm qua Từ Nhân Nhân đã gửi cho anh một tin nhắn qua WeChat, hiện tại anh ấy mới có thời gian xem. Có một vài bức ảnh chụp cảnh hoàng hôn trên bãi biển, trong đó có bức ảnh cô ấy trong gương, ăn mặc chỉnh tề, ngồi xếp bằng trên bãi biển, tay cầm một quả dừa, cười rạng rỡ. Những con sóng phía xa được ánh chiều tà của mặt trời chiếu sáng màu vàng óng, đẹp đến mê hồn, nhưng so với nụ cười của cô, nó lập tức trở nên nhợt nhạt.

Anh nhìn bức ảnh một hồi lâu.

Khi về đến nhà, điều đầu tiên anh làm là gọi điện cho Từ Nhân Nhân.

Đầu dây bên kia nhanh chóng bắt máy, "Chồng à!" Giọng Hứa Nhân Nhân tràn đầy sức sống, hình như tâm trạng cô rất tốt.

"Ừm, em đang làm gì đó?"

"Ha ha, hôm nay tụi em tính đi thăm ngôi đền địa phương, hiện tại đang ăn sáng. A đúng rồi, tối hôm qua sao anh không trả lời em á?"

"Tối hôm qua... Tối hôm qua anh uống nhiều rượu, về nhà trực tiếp ngủ luôn, không kịp tắm nữa, vừa dậy là gọi em liền." Trình Nghiệp bịa đại một lý do.

"Haiz, sao gần đây anh đi xã giao nhiều quá vậy? Anh ở nhà vất vả kiếm tiền, em lại đi ăn chơi xả láng, em thật tệ quá đi, áy náy những một giây."

Thật ra Từ Nhân Nhân rất thương anh, nhưng thay vì nói hãy chăm sóc tốt bản thân thì cô

thích nói những câu hài hước để anh vui vẻ.

Trình Nghiệp bật cười, cười xong anh nói một cách nghiêm túc và quyến rũ: "Bà xã, anh nhớ em."

"Em cũng nhớ anh lắm, tối hôm qua em còn mơ thấy anh á. Ngoan nào, ngày kia em sẽ về rồi."

"Được, ngày kia anh ra sân bay đón em."

Sau khi cúp điện thoại, Trình Nghiệp tùy tiện ném điện thoại sang một bên, ngã người xuống ghế sô pha.

Đối với anh Từ Nhân Nhân giống như một mặt trời nhỏ, mỗi khi gặp chuyện phiền phức chỉ cần anh nói chuyện với cô một lát sẽ bị cô chọc cười, tâm trạng không tốt của anh cũng tiêu tan đi nhiều. Nhiều năm qua vẫn luôn như vậy.

Cô ấy không chỉ tỏa sáng với anh ấy mà còn với những người xung quanh. Cô ấy có tính cách vui vẻ và tươi sáng, ngây thơ và lạc quan, giống như một cô gái mới đôi mươi, những người ở bên cô luôn có thể bị lây nhiễm bởi ánh nắng và sức sống, đó là điều anh yêu nhất ở vợ mình.

Nhưng đồng thời cô ấy cũng là một người dứt khoát thẳng thắn, đặc biệt là khi liên quan đến vấn đề nguyên tắc, cô ấy có thể đưa ra quyết định ngay lập tức mà không do dự.

Trung thành với hôn nhân là nguyên tắc của cô ấy.

Nói thật khổng phải anh sợ cô biết bởi vì anh tuyệt đối sẽ không cho cô có cơ hội biết.

Trình Nghiệp không thể vượt qua khảo nghiệm trong lòng, anh cảm thấy mình đã phản bội Từ Nhân Nhân và cảm thấy có lỗi với vợ mình.

Trình Nghiệp chuyển mười vạn tiền mặt đến tài khoản Lâm Mạn Nhi, trừ tiền ra, tạm thời anh không nghĩ được biện pháp gì có thể bù đắp cho cô.

Họ vẫn làm việc cùng nhau, hầu như gặp nhau mỗi ngày, nhưng sau khi phát sinh chuyện này, liệu họ có làm việc với nhau như bình thường? Trình Nghiệp không biết.

Hay là chuyển cô ấy sang bộ phận khác? Khi ý tưởng này nảy ra, đã bị anh bác bỏ ngay lập tức. Là anh có lỗi với cô, hiện tại lại chuyển cô đi, như vậy có chút quá đáng...

Thôi tạm quên đi, cứ đi từng bước một, nếu Lâm Mạn Nhi không muốn làm việc với anh nữa thì sẽ tôn trọng ý kiến

của cô ấy, chuyển cô ấy đến bộ phận mà cô ấy muốn đến.

Vài ngày sau, Lâm Mạn Nhi đem cafe đến cho Trình Nghiệp, đưa tài liệu, báo cáo công việc, v.v. Anh tạm thời yên tâm.

Chỉ là anh không đưa cô đi xã giao nữa mà đổi thành trưởng phòng kinh doanh. Sự cố kia đã tạo ra bóng đen cho anh, anh sẽ cố gắng hết sức để tránh nó xảy ralần nữa.

Đối với hai kẻ chủ mưu, anh ta sẽ không bỏ qua. Chỉ là chuyện này không thể làm rõ ràng, nếu làm to chuyện sẽ có chút nguy hiểm. Anh ta chỉ có thể từ từ bày ra kế hoạch một cách bí mật và sử dụng bàn tay của người khác để dạy cho họ một bài học nhỏ.