Chương 7.1: Chán nản

Nghi Chân khập khiễng mà đi làm, rõ ràng rất khó chịu nhưng lại trưng ra bộ mặt vui vẻ mỉm cười để tỏ ra mình không sao.

Vừa bước vào phòng làm việc, khuôn mặt cô lập tức xụ xuống.

Tiểu Triệu quan tâm mà đem cháo nóng và bánh bao tới: "Đại tiểu thư à, cô làm sao vậy?"

Không hỏi đến thì không sao, cậu ta càng hỏi, Nghi Chân lại càng một bụng lửa giận ngập trời. Ở bờ sông thì bị ướt giày, chân ngập nước đến đầu gối, quay về thì bị Lục Thâm tuyệt tình vứt bên lề đường lúc nửa đêm. Báo hại cô phải cuốc bộ đi 7, 8 km mới về được đến chung cư, càng chạy càng đau, lúc cởi giày ra để đi, da cũng mỏng đi một lớp, da thịt nơi chân trắng bạch giống như bị chần qua.

Nghi Chân tức đến chết, cô đối với việc đi lại còn quý trọng hơn cả khuôn mặt mình, tuy là không thương tổn đến xương cốt bên trong nhưng đôi chân quý giá, không dễ gì có được này của cô lại bị trầy xước da, giống như một người ăn xin cuối cùng cũng nhặt được túi vàng, thế nhưng cứ bị cướp đi hết lần này đến lần khác.

“Làm sao vậy?” Tiểu Triệu cúi đầu nhìn mặt cô, Nghi Chân hít sâu một hơi, nhưng không có cách nào nói ra tình huống thực tế, à, tôi theo đội trưởng Lục đi khách sạn như thế này, sau đó bị bỏ rơi bên vệ đường, sau đó thì vân vân và mây mây.

Nhưng cũng không còn thời gian để phàn nàn nữa, các dấu vết và bằng chứng thu thập tối hôm qua phải được phân loại, rồi đưa đến phòng thí nghiệm để giám định theo quy trình, tình hình khám nghiệm tử thi của Tiếu Băng Thanh cũng phải được theo dõi. Đang lúc bọn họ bận rộn làm việc như vậy, Đại Chiêu nghênh ngang xông vào, quăng ra một xấp giấy tờ.

Tiểu Triệu quay đầu lại, vẻ mặt đau khổ xin tha: "Anh Đại Chiêu, anh xem chúng tôi bận đến mức không kịp ăn trưa, còn bắt làm cái này? Anh nhờ người khác đi!”

Đại Chiêu như một tên xã hội đen hung hãn, hai tay chống nạnh: "Báo cáo hàng quý sắp đến rồi, ai trong đội chúng ta còn nhàn rỗi chứ?"

Câu này nói ra còn mang hàm ý, là đặc biệt đi một chuyến đến tìm Nghi Chân gây chuyện.

Nghi Chân vừa nhìn thấy anh ta liền nhớ đến Lục Thâm, tức giận đến đau cả đầu, dù tính khí có tốt đến đâu, cũng không khỏi trưng ra bộ mặt lạnh lùng: "Được, giao cho tôi."

Đại Chiêu đi ra ngoài, cân nhắc suy nghĩ rồi xoay người đi vào phòng giải phẫu.

Lục Thâm và Tiếu Băng Thanh mới nói chuyện xong, vừa bước ra đã bị Đại Chiêu sáp tới, tỏ vẻ như ông chủ lớn mà bao anh một ly cà phê.

Lục Thâm nhướng mày: "Rảnh rỗi quá nhỉ?”

Đại Chiêu nhếch miệng cười: "Anh cũng biết tôi không giỏi viết báo cáo mà, ném qua cho phòng vật chứng làm rồi, cô nàng kia còn rất ngoan ngoãn, nói làm liền làm.”

Lục Thâm không liếc mắt cũng không tỏ thái độ gì, nhưng lại nhớ đến tối hôm qua lúc lái xe đi, anh nhìn thấy Khổng Nghi Chân gào thét bên đường trong kính chiếu hậu.

Khổng Nghi Chân bực tức đuổi theo hai bước, sau đó tháo giày ném về phía cái xe. Đương nhiên là chiếc giày không thể bay đến chỗ xe. Rất nhanh sau đó cô đã biến thành một chấm nhỏ màu xanh nhạt, cẩn thận từng li từng tí, thận trọng nhìn xung quanh giống như sợ mất mặt mà chạy đi nhặt giày.

Đại Chiêu không đoán ra được biểu hiện của anh, lại nói: "Anh Thâm, tối hôm qua anh không lau khô người cô ta sao? Còn nói cô ta thay đổi tính tình, tôi thấy hôm nay vẫn là dáng vẻ muốn ăn đòn như cũ mà."