Chương 14.1: Không chịu được

Trần Kim Thủy quả nhiên thuê luật sư, nhưng xét trên phương điều tra vụ án, quyết định của Lục Thâm và việc chấp hành của Đại Chiêu đều theo đúng thủ tục, không vi phạm quy định, nếu có kiện cũng sẽ không có kết quả. Chỉ là Trần Kim Thủy cũng biết điều này, về mặt pháp luật có thể không được, liền đánh vào mặt hành chính, là người làm công tác giáo dục nhiều năm, mạng lưới các mối quan hệ của ông ta không thiếu, trực tiếp báo cáo lên Tổng Cục cùng Chính quyền thành phố.

Tổng Cục bên kia gọi điện thoại tới, gây áp lực cho Cục cảnh sát hình sự Tân Giang, nếu không giải quyết xong vụ án này, sẽ bị xử phạt vì làm tổn hại danh dự và xúc phạm quyền công dân của Trần Kim Thủy.

Nhất thời bầu không khí trong Cục cũng bắt đầu căng thẳng, trầm mặc, Lục Thâm bị gọi vào phòng làm việc của Cục trưởng, mọi người giả vờ làm việc, nhưng thật ra tất cả đều đang chú ý xem bên trong diễn ra chuyện gì.

Âm thanh Cục trưởng gầm nhẹ thỉnh thoảng truyền tới, lại không nghe được giọng nói của Lục Thâm, một lúc lâu sau mới thấy anh bước ra ngoài, đôi mắt đen như mực đảo khắp xung quanh: “Không phải chuyện liên quan đến mọi người, làm gì thì làm đi!”

Ý kia có nghĩa là cho dù có chuyện gì xảy ra, anh cũng sẽ chịu trách nhiệm một mình.

Nghi Chân lập tức rụt đầu lại về sau cửa, thật sự là đổ mồ hôi thay cho Lục Thâm.

Buổi trưa, Nghi Chân cố ý canh người, thấy Lục Thâm đi tới nhà ăn liền đi theo.

Cô cầm khay cơm nhẹ nhàng ngồi xuống chỗ đối diện Lục Thâm, cẩn thận nhìn anh: "Không có người ngồi ở đây đúng không?"

Lục Thâm bận nhai cơm không nói, đối với mấy câu nói nhảm của cô cũng không buồn trả lời.

Nghi Chân ăn cơm không ngon, lúc thấy anh đặt đũa xuống húp canh, cô nhẹ nhàng hỏi: “Đội trưởng Lục, anh không sao chứ?”

Lục Thâm đặt bát canh xuống, trả lời một câu không liên quan cho lắm: “Hai ngày trước không phải cô trốn tôi sao?”

Trên mặt cô nổ một cái, cả khuôn mặt bỗng chốc đỏ bừng, Nghi Chân né tránh ánh mắt của anh: “Ai chứ? Làm gì có…”

Không cần biết Khổng Nghi Chân và Lục Thâm rốt cuộc là mối quan hệ rối ren ngổn ngang như thế nào, cô là Tống Nghi Chân vẫn phải nịnh bợ anh, giữ gìn mối quan hệ tốt đẹp, kết thúc vụ án này, còn phải dựa vào anh mới tìm được cha mẹ.

“Cục trưởng đã nói gì thế?” Cô lấy hết can đảm mà hỏi.

“Còn có thể nói cái gì, cô trông có vẻ rảnh rỗi quá nhỉ, chê việc đến tay còn ít đúng không?”

Lục Thâm cũng không kiêng dè mà phun cơm lên mặt cô, sắc mặt Nghi Chân đang đỏ hồng lại điểm thêm mấy hột cơm trắng, giống như ảo thuật, vừa đẹp mắt vừa buồn cười.

Cô nghĩ dù sao anh mới vừa ở trong phòng Cục trưởng làm cho khó chịu, cô vuốt khuôn mặt rồi cười nịnh nọt: “Đội trưởng Lục, tôi cũng là quan tâm anh thôi mà.”

Đôi mắt đen nhánh thâm trầm của Lục Thâm nhìn cô một lúc lâu, ồ một tiếng thật dài, đứng lên nói: “Không cần, tôi sẽ không chịu nỗi mất.”

Nhưng mà không ai ngờ rằng 5 ngày sau, vụ án Hồ Nhất Minh đã được giải quyết.

Ngay khi Trần Kim Thủy đang dương dương tự đắc vì thắng được một trận, đem nhân phẩm tôn nghiêm của lũ cảnh sát hình sự mà giẫm nát dưới chân, người quen lại nói cho ông ta biết, Cục cảnh sát Tân Giang đã dời sự chú ý qua một người khác, loáng thoáng nghe được thông tin có người nào đó đi câu cá gần Hồ khu nhặt được một hung khí bằng sắt, ở mặt trên còn dính máu của Hồ Nhất Minh, chỉ cần đem đi xét nghiệm ADN, bắt được hung thủ chẳng qua chỉ còn là vấn đề thời gian mà thôi.

Cho dù tinh thần của Trần Kim Thủy có vững vàng đến đâu thì cũng không khỏi khϊếp sợ, sau bữa tối, ông ta nói với vợ: "Anh có một số tài liệu bị rớt ở trường, anh đi một chút rồi về.”

Ông ta lái xe đến tiểu khu Cảnh Hồ, cháu trai của ông ta là Trần Chí Hòa sống ở đây, nhưng quanh năm cậu ta đều không ở nhà, Trần Chí Hòa ngạc nhiên hỏi: “Sao chú lại tới đây?”

Cuộc nói chuyện tiếp theo của hai người đều nằm trong tầm theo dõi của cảnh sát.