Chương 15.1: Có muốn nhét nó vào không?

Bốn giờ sáng, Nghi Chân vẫn đang ở ký túc xá dùng bếp từ nấu mì gói cho người nào đó, vị cay nồng rất nhanh tràn ngập căn phòng nhỏ, cô ngửi mùi cũng cảm thấy đói bụng, liền thêm vào nồi một vắt mì nữa.

Thương hiệu xx năm tệ một hộp mì ăn liền bình thường khiến ai cũng buồn nôn, lúc này lại giống mỹ thực nhân gian cầu còn không được.

Lục Thâm mặc quần đùi đi ra, đôi chân dài chắc nịch, vòng eo thon, cùng với giọt nước lăn xuống ngực và bụng không chút mỡ thừa, mơ hồ đập vào mắt Nghi Chân, cô vội vàng cúi đầu xuống múc mì, nhỏ giọng ai oán nói: “Sao anh không mặc áo vào, không phải đã đặt trên giá cửa rồi sao?”

Lục Thâm dùng khăn lông màu hồng lau tóc, Nghi Chân phản ứng lại: "Đó là khăn của tôi mà…”

“Hai ngày trước còn nói quan tâm tôi, bây giờ có một cái khăn lông cũng tiếc sao?”

Nghi Chân thật sự sợ anh, vội vàng đem cái nồi đặt lên trên bàn, đẩy qua: “Ăn đi, ăn đi, không ăn sẽ hư mất.”

Hai người ngồi trên chiếc bàn nhỏ dựa vào tường trên nền nhà mà ăn mì, Nghi Chân nhịn không nỗi nữa, vùi đầu ăn đến đổ cả mồ hôi trán, nhìn thấy Lục Thâm đang vươn tay đυ.ng đến đôi đũa, nhưng nhất thời lại dừng lại.

Nghi Chân bưng bát ăn cơm lên, ngay cả nước cũng húp cạn, phát hiện người đàn ông vừa hút thuốc vừa nhìn mình, trong lòng không khỏi có chút xấu hổ: "Tôi đói bụng quá.”

Lục Thâm gật đầu: “Đã nhìn ra.”

Anh đưa khăn giấy cho cô, cô gần như nịnh nọt mà nhận lấy: "Cảm ơn đội trưởng Lục, sao anh không chịu ăn đi?”

Lục Thâm bỗng nhiên nở nụ cười nhàn nhạt, trong nháy mắt lại biến mất: “Đói quá cũng không còn cảm giác muốn ăn nữa.”

Trước mặt Nghi Chân, anh nuốt hai viên thuốc dạ dày vào bụng rồi tiến đến chiếc giường nhỏ thơm tho của con gái: “Ăn no rồi thì đến đây.”

Nghi Chân ngay lập tức cảnh giác: “Để làm gì?”

Lục Thâm dùng khuôn mặt để lôi kéo cô: “Nói cô qua thì cô qua đi, nói nhảm gì vậy.”

Nghi Chân bị khuôn mặt hù dọa của anh làm cho hoảng sợ mà ngồi xuống bên cạnh, Lục Thâm xoa xoa thái dương, tựa hồ rất đau đầu mà âm thầm nhẫn nhịn chịu đựng, Nghi Chân đau lòng nói: “Anh đau đầu sao? Tôi giúp anh xoa bóp mấy cái nha?”

Lục Thâm kinh ngạc liếc mắt một cái, cả người toát lên sự quyến rũ lạ thường, giống như người khác có thể vì anh mà máu chảy đầu rơi.

L*иg ngực Nghi Chân không khỏi nhảy loạn xạ: “Tôi, tay nghề cũng không tệ đâu, đội trưởng Lục thử chút thì biết.”

Lục Thâm ngầm đồng ý mà dựa vào đầu giường, nhắm lại đôi mắt ẩn chứa đáy biển sâu kia, Nghi Chân đưa hai tay lên nhẹ nhàng xoa bóp thái dương của anh, chậm rãi nhưng có lực xoa dịu thần kinh mệt mỏi của người đàn ông.

Cho đến khi căn phòng im lặng và bàn tay cũng bắt đầu hơi tê, Nghi Chân nhìn ngắm khuôn mặt bình tĩnh thư giãn của Lục Thâm, những cảm xúc mà ở kiếp trước dù cho gặp phải tình huống như thế nào, cô cũng đều giấu kín trong lòng, lặng lẽ lại không cách nào kiểm soát được dâng lên từng tầng, tràn đầy đến cổ họng và khoang mũi, mọi thứ đều là chua xót, tuyệt vọng, nhưng chỉ có thể chịu đựng.

Dù người khác có nói Tống Nghi Chân ở phương diện nào cũng đều ưu tú, nổi tiếng là cô gái thùy mị, nết na thì đó cũng chỉ là trước mặt mà thôi. Sau lưng là Tống Nghi Chân bị dị tật bẩm sinh ở chân trái, chỉ nhận được lòng thương hại, thậm chí là đề tài giễu cợt của mọi người khi nói chuyện. Những người đàn ông môn đăng hộ đối về gia cảnh đều sẽ không chọn cô, những người muốn leo lên tầng lớp thượng lưu cũng không coi trọng cô. Đại đa số đàn ông tiếp cận cô cũng chỉ đơn giản là tò mò dưới lớp vỏ bọc hoàn hảo xinh đẹp đó, rốt cuộc là có cái gì không toàn vẹn. Sự tương phản giữa bề ngoài xinh đẹp và tứ chi khuyết tật xấu xí chính là cái mác mà người đời gán cho cô.