Chương 16.1: Không thể không làm

Các thanh gỗ làm giá đỡ giường căn bản không chịu nỗi động tác như dã thú của người đàn ông, liên tục vang lên tiếng kẽo cà kẽo kẹt, Nghi Chân nghe âm thanh mà trong lòng không khỏi run sợ.

Lục Thâm lúc này mới lật người cô lại, nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô, trong miệng hài hước nói: “Làm sao cô lại giống như không muốn làm vậy, trước đây cũng không thấy cô thích khóc như vậy.”

Nghi Chân đẩy ngực của anh ra: “Tiếng động quá lớn, người khác sẽ nghe thấy mất.”

Lục Thâm dừng lại, chậm rãi đè lên bụng cô mà dùng sức đút vào: “Vậy cô nói phải làm sao bây giờ?”

Nghi Chân bị anh đâm vào đến nửa ngày cũng không biết nên nói gì, sau khi hít một hơi liền nhéo anh một cái thật mạnh: "Anh đi ra ngoài! Tôi không muốn nữa!"

Lục Thâm suýt chút nữa lại muốn cười, khó khăn lắm mới nhịn xuống được, cúi đầu ngậm nhũ hoa của cô, bầu ngực mềm mại xoa nắn thế nào cũng cảm thấy không đủ, tay kia cũng không rảnh rỗi mà liên tục xoa bóp bầu ngực còn lại: “Chúng ta đứng lên, xuống dưới sàn nhà làm.”

Nghi Chân còn chưa hiểu nên làm thế nào trên sàn nhà, đã bị anh kéo dậy, anh vẫn không chịu đi ra khỏi người cô, cứ như vậy mà đút côn ŧᏂịŧ trong tiểu huyệt, vừa đi vừa ưỡn thẳng thắt lưng rắn chắc: “Cô thử chống lên trên tường đi.”

Nghi Chân chỉ có thể làm theo, nhưng vóc dáng của Lục Thâm quá cao, cô từng chút một mà hạ eo xuống, suýt chút nữa phải chống đỡ dưới chân tường, gần như là gập đôi người lại để chịu được động tác đâm vào từ phía sau, máu nóng dồn hết xuống đầu, không quá mấy phút đã khiến cô không chịu nỗi, giùng giằng muốn chạy.

Lục Thâm kéo Nghi Chân đứng lên, hôn lên vai cô: “Cô thật yếu ớt, cái này cũng không được, cái kia cũng không xong.”

Nghi Chân nghe vậy thì tức giận, rõ ràng đã định mắng, nhưng giọng nói phát ra lại dịu dàng mềm mại: "Lục Thâm, anh có phải hay không muốn tôi tức chết thì mới cảm thấy hả dạ?”

Nghe giọng điệu của cô giống như sắp khóc, Lục Thâm nhanh chóng bế cô lên, tạo thành tư thế giống như đi vệ sinh, hai hòn ngọc phía dưới không ngừng đập mạnh vào miệng hoa huyệt và hạt đậu nhỏ phía trên, Nghi Chân còn chưa kịp nổi giận, thân thể đã mềm nhũn như nước, vòng tay ôm lấy cổ anh, đẩy người về phía sau mà rêи ɾỉ.

Lục Thâm bế người vào phòng tắm, nâng chân phải của Nghi Chân đặt lên bồn rửa mặt, kéo mặt cô qua, tựa hồ như muốn hôn cô, nhưng cuối cùng lại hôn lên chóp mũi, hôn xong còn tiện tay bóp một cái: “Cô xem đi, đều là chiều theo ý cô rồi.”

----

Lục Thâm sáng sớm thức dậy, gần giống như không ngủ, nhưng cả người đều sảng khoái, dáng đi vững vàng, ung dung.

Ở trong nhà ăn, chậm rãi thưởng thức bữa ăn sáng, Đại Chiêu ngồi xuống phía đối diện anh như một bóng ma, đưa tay chỉ vào hai quầng thâm dưới mắt.