Chương 19.2: Nếm trải

Công việc cường độ cao cùng với những mối quan hệ phức tạp trong đời sống cá nhân khiến Khổng Giác hiếm khi có thời gian nghỉ ngơi chơi đùa trên giường, anh kí©h thí©ɧ Tiếu Băng Thanh, muốn nhìn cô xấu hổ mà tức giận, muốn nhìn cô cho dù bị làm nhục cũng phải ngoan ngoãn nằm bên cạnh anh.

Tiếu Băng Thanh trở mình, chủ động cưỡi lên người người đàn ông, đút côn ŧᏂịŧ to lớn vào trong hoa huyệt của mình, cô cúi người hôn lên đôi môi của Khổng Giác. Tay của người đàn ông đặt nhẹ trên hông cô khẽ vuốt ve, để mặc cho cô hôn mình.

Môi lưỡi quấn quít cùng kɧoáı ©ảʍ trong cơ thể làm cho hai người say sưa đắm chìm trong ái dục, cho đến khi điện thoại của Khổng Giác đổ chuông.

Tiếu Băng Thanh thấy rõ hai chữ Từ Bội hiện trên màn hình, Từ Bội chính là vợ của Khổng Giác.

Khổng Giác đẩy Tiếu Băng Thanh ra, ra hiệu cho cô đi tắm.

Người ở đầu dây bên kia là cô vợ hợp pháp của anh, hai người kết hôn theo quyết định của gia tộc hai bên, trước khi cưới, hai người đã thương lượng trước với nhau, ngoại trừ trường hợp bắt buộc, những thứ khác đều là mạnh ai nấy chơi, người nào cũng không quản người nào. Con trai của hai người là do thụ tinh ống nghiệm mà sinh ra, kế thừa tất cả gien trội của cha mẹ.

Khổng Giác đã kế thừa công việc kinh doanh của gia đình từ rất sớm, là một người đàn ông phải học cách chăm sóc em gái từ khi còn nhỏ, bản chất vẫn vô cùng truyền thống, anh không tài nào tiếp nhận được cách sống phóng khoáng của Từ Bội. Từ Bội từ nhỏ đã đi du học ở nước ngoài, 16 tuổi ở chung với đàn ông, 20 tuổi sinh ra con riêng, 22 tuổi bị áp giải về Trung Quốc kết hôn với anh.

Khổng Giác không nghĩ rằng hôn nhân có gì thiêng liêng, chẳng qua cũng chỉ là trao đổi quyền lợi của hai bên, hai người phụ nữ gần gũi với anh nhất cũng chỉ thích đâm đầu vào đám đàn ông, 1 người là vợ, 1 người là em gái, điều này làm cho anh tự nhiên cũng không tin tưởng bất kỳ người phụ nữ nào nữa.

Ngoại trừ Tiếu Băng Thanh.

Anh không thích cô, nhưng anh tin tưởng cô, cô là do một tay anh tạo ra, chỉ có một tính cách duy nhất.

Từ Bội chất vấn anh tại sao lại khóa thẻ, Khổng Giác khó chịu mà hút thuốc: "Gần đây cô bắt đầu không hiểu rõ thương lượng giữa chúng ta hay sao?”

“Chúng ta đã đồng ý từ lâu là không cần quan tâm đến nhau! Cô bây giờ lại đang cầm trên tay cái gì?”

Khổng Giác muốn cười mà không cười được: “Lai lịch của người đàn ông kia còn chưa rõ, cô đây là đang chơi đùa với lửa có ngày chết cháy.”

Từ Bội mắng anh một hồi lâu bằng tiếng Pháp, cuối cùng vẫn là cầu xin anh: "Anh yên tâm, tôi sẽ dẫn anh ta đến Ý nghỉ dưỡng, trong nước sẽ không tìm ra đâu.”

Sau khi Tiếu Băng Thanh tắm rửa sạch sẽ đi ra, Khổng Giác đã không còn tâm trạng gì, đứng dậy mặc quần áo vào: “Tiếp tục theo dõi ở đó, Băng Thanh, có chuyện gì thì gọi điện cho tôi.”

Tiếu Băng Thanh lau tóc, mặt không chút thay đổi: “Tôi biết rồi.”

Khổng Giác ném tới một cái thẻ: “Tê Ngô Các là khu bất động sản mới mở, môi trường cũng không tệ, đã sang tên cho cô rồi, có thời gian thì chuyển qua đó đi.”

Tiếu Băng Thanh nói cảm ơn, Khổng Giác cười nhẹ rồi đi ra cửa.

“Chờ đã.” Người phụ nữ lại gọi anh.

Khổng Giác dừng lại, Tiếu Băng Thanh khoác áo ngủ bước về phía trước, cơ thể ướt đẫm hơi nóng và hương thơm.

Cô vươn tay lên trên đầu anh, Khổng Giác cũng không hề tránh né, Tiếu Băng Thanh kéo ra một sợi tóc dài.

Khổng Giác siết chặt tay cô, cúi xuống hôn lên đôi môi lạnh giá của cô: "Cô phải ngoan ngoãn một chút, chuyện tôi giao nếu cô làm tốt, muốn cái gì, tôi cũng đều có thể cho cô, sự nghiệp của cô cũng không cần phải lo lắng.”