Chương 1: Cầu xin

Tư Vọng co ro trong góc, kinh hãi nhìn năm người trước mặt, hét lên gần như tuyệt vọng: "Ta cầu xin các người tha cho ta đi! Ta sẽ cho các người bất cứ thứ gì các người muốn, xin hãy tha cho ta lần này!"

Cậu run rẩy nằm trên sàn, co lại thành một quả bóng, những làn sóng hối hận và oán hận vô tận dâng lên trong lòng cậu.

Một người đàn ông tóc trắng cụp mắt nhìn cậu, khóe miệng nhếch lên, trong mắt tràn ngập sự im lặng chết chóc: "Thả ngươi đi? Tại sao?"

Người đàn ông tóc trắng khoác lên người y phục màu trắng nhạt, trên tay áo có khắc những hoa văn tre đơn, đôi mắt hơi nhướng lên đầy mỉa mai.

Tư Vọng nuốt khan, đồng tử co rút lại, cậu khoanh tay sợ hãi và thì thầm: " ta xin lỗi... ta không biết nàng quan trọng với ngươi đến thế... Thực sự xin lỗi." Cậu không biết vì sao mình lại bị nhốt cùng những người này, cũng không biết vì sao Chủ Thần của mình lại đối xử với cậu như vậy.

Cậu gần như có thể tưởng tượng mình bị năm người này xé thành từng mảnh .

Tất cả xương cốt đều bị nghiền nát, máu tươi tứ tung, đầu lưỡi bị rút ra, tròng mắt cũng bị đào ra…

Tư Vọng run rẩy, không dám nghĩ quá nhiều.

Tư Vọng đổ mồ hôi lạnh, vội vàng nói: “Ta biết trước đây ta thật là súc sinh, đã làm rất nhiều chuyện có lỗi với các ngươi! Nhưng ta thực sự không phải cố ý, cầu các ngươi hãy buông tha cho ta lần này, sau này ta nhất định sẽ trả ơn.”

Nói xong, cậu cũng không để ý hình tượng cúi đầu, liên tục vái lạy, tóc tai hỗn loạn, khuôn mặt lấm tấm mồ hôi, trông rất bẩn thỉu.

Người đàn ông mặc áo gấm đen là người im lặng nhất trong số những người này, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm vào Tư Vọng, như muốn ăn tươi nuốt sống cậu, khuôn mặt tuấn tú tràn đầy tối tăm, giọng nói lạnh thấu xương: "Ngươi cảm thấy còn có thể không bị sao à?”

Mặt Tư Vọng cứng đờ không còn huyết sắc.

Cậu biết rằng mình chắc chắn sẽ không thể thoát khỏi thảm họa này.

Cậu gần như bò đến cửa ngục giam, tê thanh hét lên: "Chủ Thần! Chủ Thần, ngài không thể làm điều này với ta! Ta cầu xin ngài, hãy thả ta ra đi! Bọn họ sẽ gϊếŧ ta!"

Đáng tiếc cậu hét lớn đến khàn giọng, bên ngoài ngục không có người tới.

Đột nhiên có người kéo chiếc khóa sắt ở chân cậu.

Tư Vọng kinh hãi quay lại, nhìn thấy người đàn ông tóc trắng đang nắm lấy sợi dây sắt của mình, đang muốn kéo cậu quay lại.

Tư Vọng sợ hãi ôm cửa ngục giam, vừa khóc vừa hét: "Các ngươi không thể cứ như vậy gϊếŧ ta! Chủ Thần sẽ không cho các ngươi gϊếŧ ta!"

Người đàn ông chừng ba mươi tuổi khóc lóc thảm thiết khiến người ta cảm thấy chán ghét.

Người đàn ông tóc trắng dường như không quan tâm, không ngừng di chuyển tay, sau khi kéo Tư Vọng lại, hắn ta nhìn thấy cơ thể cậu dính đầy bùn, chỉ lẩm bẩm nhỏ giọng: "Thật bẩn."

Mấy tên đàn ông bên cạnh nhìn thấy cảnh này đều thờ ơ, chỉ ngồi trong ngục lạnh lùng nhìn.

"Vạn Thần, ta cầu xin ngươi! Ta cầu xin ngươi, hãy tha cho ta lần này. Về sau, ta sẽ nhờ Chủ Thần đem muội muội của ngươi cứu về!" Cậu đau khổ đưa tay ôm lấy đôi giày của Vạn Thần, cầu xin hắn có thể bỏ qua một lần.

Người đàn ông tóc trắng nhìn xuống cậu và mỉm cười dịu dàng. Mũi giày trắng chạm vào cằm Tư Vọng, Vạn Thần lặng lẽ nói: "Ngươi nghĩ rằng... ta ngu ngốc đến vậy sao?"

Mặt Tư Vọng tái nhợt.

Sau đó chân Tư Vọng bất ngờ bị ai đó tóm lấy, sức lực khủng bố khiến Tư Vọng kêu thảm thiết, cậu gian nan quay đầu lại, thấy được người kéo cậu là một người mặc y phục màu lục.

Mong mọi người ủng hộ. <3<3<3