Khí Phách Thành Chủ Soải Đại Phu

Chưa có ai đánh giá truyện này!
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Đại Hùng sống ở vùng nông thôn, Nhưng lại sống trong một gia tộc lớn, Tinh thông y thuật. Cha Hùng Đại là Hùng Phú Tài coi như là người có tâm cơ, Biết được chỉ có thảo dược có thể bán giá tốt, liền …
Xem Thêm

Chương 9
Vu Nguyệt Khánh khó khăn mở mắt, ý thức dần dần tỉnh táo lại. Người cảnh giác như hắn, lập tức ngồi dậy kiểm tra tình huống của mình.

Một thân đã đổi qua bạch y sạch sẽ, trong cơ thể bắt đầu xuất hiện một cổ chân khí, thử vận khí, quả nhiên, nội lực toàn bộ khôi phục .

Hùng Đại? Vu Nguyệt Khánh lập tức nghĩ tới hắn. Ngoài phòng cách đó không xa truyền đến tiếng tụng kinh lúc to lúc nhỏ, lần nữa đánh giá gian phòng này, tuy rằng đơn giản, nhưng chung quanh toả ra mùi đàn hương, bức hoạ không phải rất có danh, nhưng lại có thể từ những hàng chữ nhìn ra người viết chúng nội lực rất thâm hậu, bút pháp lại độc đáo. Cái chính là ở ‘ phật ’ tự, tại phía trên ánh nến lập loè,

lại làm cho người ta bình tâm.

Vu Nguyệt Khánh tâm lại khó có thể bình tĩnh. Nam nam việc này hắn tuy rằng không có nghiệm qua, nhưng Vu Nguyệt Minh lại rất là thịnh hành, bất luận nam nữ, chỉ cần yêu nhau, liền có thể lập gia đình. Đó cũng hành vi kinh hãi thế tục, cho nên bị người trong chính đạo cho là hèn mọn. Cũng may lãnh địa của Vu Nguyệt Minh nằm ở nơi hẻo lánh, cũng không cùng người trong chính đạo lui tới, liền hình thành một loại khí thế thần bí.

Chậm rãi xuống giường, thử đi lại vài bước, Vu Nguyệt Khánh vẫn không phát hiện có gì không ổn. Mày hơi hơi giãn ra, nhưng tâm tình lại thập phần phức tạp. Hùng Đại ngốc này đi đâu rồi? Sẽ không tính ở trong chùa làm hoà thượng đi?

Mở cửa, vừa vặn có một tiểu hòa thượng đi tới, Vu Nguyệt Khánh còn chưa mở miệng, chỉ thấy tiểu hòa thượng kia sắc mặt ửng đỏ, cử chỉ ngượng ngùng, đi đến trước mặt Vu Nguyệt Khánh, cúi mình vái chào nói: “Nữ thí chủ, ngài tỉnh!”

Nữ thí chủ? Ánh mắt Vu Nguyệt Khánh trầm xuống, hai tay nắm chặt lại, đè nén sát khí, lạnh lùng nói: ” Người cứu ta đang ở đâu?”

“Ngay tại sương phòng bên kia.”

Thuận theo nơi tiểu hòa thượng chỉ mà nhìn, sương phòng nằm ở nơi phi thường hẻo lánh, là ai xếp Hùng Đại ở đó? Bất mãn nhíu mi, tiến nhanh về phía sương phòng bên kia.

Mới vừa đến gần, liền nghe thấy một tiếng thét mang theo tình sắc mãnh liệt *** loạn, Vu Nguyệt Khánh hai mắt trợn trừng, thân hình nhoáng lên một cái, đạp tung cửa ra: ” Đồ ngốc nhà ngươi. . . . . .”

Trên giường, hai gã nam tử đang đạt đến cao trào trong tư thế sửng sờở trên giường, bốn con mắt nhất tề nhìn thẳng Vu Nguyệt Khánh.

Hồi lâu,. . . . . . Hai người mới hoang mang lúng túng đem chăn phủ lên người.

Cái người

tương đối tuấn tú, cũng là nam nhân nằm trên chửi ầm lên: “Ngươi hỗn đản, nhìn đủ chưa?”

Ở cửa Vu Nguyệt Khánh đã sớm thu hồi vẻ kinh ngạc, thay vào đó là thần thái lãnh đạm thường ngày: “Các ngươi chính là người cứu ta?”

Thông minh như hắn, đã đoán được người cứu mình không có khả năng là Hùng Đại, tuy rằng trong lòng có chút mất mác. . . . . . Đáng chết, thất vọngcái gì, ta mới không đối với tên ngốc kia ôm loại kỳ vọng không có khả năng này!

Dẹp yên tâm tình, lạnh lùng nhìn hai ‘ bị đan nam ’ trước mặt: “Trừ bỏ ta ra, các ngươi còn thấy ai khác nữa không?”

“Uy uy, cái thái độ gì đây? Nếu không bản đại hiệp vừa vặn đi ngang qua nơi đó, ngươi sớm bị sáu con *** trùng kia ngoạn rồi!”

“Thác, ta nhớ hình như là ngươi lạc đường mới cứu hắn đi?” người nam tử vẫn nằm ở trên giường tò mò hỏi.

“Ân. . . . . . Dù sao cũng là ta cứu hắn!”

“Nhưng, nếu không phải ta tìm được ngươi, ngươi còn không phải cứu không được hắn.”

“Ừ, Triệt, ngươi cũng không có nói sai, nếu không có ngươi. . . . . .”

Chỉ thấy hai người tình diệc thâm nùng, bầu không khí đột ngột biến đổi, Vu Nguyệt Khánh mắt nhíu lại, sát khí đột kích, một chưởng liền hướng tên nam nhân kêu là Thác kia đánh tới.

Tay hai người giao nhau, ngăn chặn đòn tấn công của đối phương, vừa ra đón vừa phòng thủ, chỉ thấy hai đạo màu sắc như gió cuốn chớp lên.

“Ai nha, đừng đánh . . . . . .” Triệt thở dài, nào biết khí của hắn còn không có tiêu tán hết, Thác đã bị Vu Nguyệt Khánh một chưởng đánh trúng, ngồi vào trên giường.

“Uy uy, ngươi tấn công cũng không nên quá tốt đi? Quá mức rồi đấy! Nói sao thì cũng là hai người

chúng ta cứu ngươi a, sớm biết thế cho ngươi bị bọn kia giáo huấn một phen.” Tuy rằng nói như vậy, nhưng Thác biết rất rõ, một chưởng này hắn cũng không có mảy may bị gì, bởi vì tuyệt không đau đớn, có thể thấy được Vu Nguyệt Khánh võ công có bao nhiêu cao cường. Phải biết rằng, cao thủ so chiêu, khống chế tốt nội lực là thực khó khăn, bởi vì sử dụng quá nhiều nội lực có thể bị chứng khí hư mà bại, còn ít thì có thể bại trận mà chết. Nhưng nếu toàn lực đối địch, lại sao có thể bảo trì không đả thương người? Vu Nguyệt Khánh chính là làm được điều này khiến cho Thác bội phục không thôi, nhưng tính cách hắn chính là đến chết vẫn mạnh miệng, thua gì thì thua chứ công phu ngoài miệng tuyệt không thể thua.

“Ta hỏi hai vấn đề.” Vu Nguyệt Khánh chấp tay mà đứng, ngay cả đế y bạch sắc đơn giản mặc ở trên người hắn cũng có khí chất hơn nhiều.

“Hừ, cái thái độ gì đây. Tốt lắm tốt lắm, coi như bổn đại gia thiện tâm, nói cho ngươi biết.” Thác mặc xong quần áo, đứng lên: “Ngày đó ta lạc đường, lại nghe tiếng nước chảy, vì vậy một đường đi qua đó liền thấy ngươi đang hôn mê còn bị mấy tên hắc y nhân kia lăng nhục, ta đánh đuổi bọn chúng, lại phát hiện ngươi cư nhiên trúng Kiếm Công Tán, cũng may trên người của ta có giải dược, thế là đem ngươi đưa đến một nơi thanh tĩnh, cũng vận công giúp ngươi chữa thương. Còn người khác mà ngươi nói, ta không có nhìn thấy.”

“Đây là nơi nào?”

“Thiên Duyến Tự, chùa này cách Vũ Đương Sơn chỉ có năm ngày lộ trình.”

“Ta ngủ vài ngày?”

“Ân. . . . . . năng lực khôi phục của ngươi rất nhanh. Sau khi giúp ngươi vận công, Triệt tìm tới

rồi hai chúng ta mới cùng nhau đem ngươi đưa tới nơi này. Ngươi ở trong này ngủ hai ngày.”

Vu Nguyệt Khánh trầm mặt một lát hỏi: “Giải dược của Kiếm Công Tán ngươi làm sao có?”

“Hắc hắc, do một tên đại phu ngốc ngếch khai, ta cầm phương thuốc phối theo!” Thác tựa hồ nghĩ tới cái gì, nói rất là tự hào.

“Ác. . . . . . Chính là dùng cứu thảo trường, thiên niên kiện cùng ngũ nhãn quả luyện chế mà thành?”

“Ai? Sao ngươi biết?” vẫn ở một bên không nói câu nào, Triệt mặc quần áo tử tế rồi mới đứng lên kỳ quái hỏi.

“Nếu ta đoán không lầm, cái tên đại phu ngốc nghếch kia chính là người mà ta thất lạc ở Mê Chi Lâm.”

Thác và

Triệt cùng nhìn lại, hai con người hai cái miệng cùng nói một câu: “Nguyên lai ngươi cũng biết Hùng Đại nha?”

Chương

thứ

10

“Nguyên

lai

ngươi

chính



thánh

chủ

của

Vu Nguyệt

Minh

── Vu Nguyệt

Khánh?” Triệt

cùng

Thác

cực

kỳ

kinh

ngạc.

“Còn

các

ngươi?”

“Khụ

khụ, ta giới

thiệu

một

chút,tại

hạ

Hàn

Thác,còn

vị

này

chính



ái

nhân

thân

yêu

của

ta ── Vũ

Văn

Triệt !”

Vu Nguyệt Khánh trong đầu lập tức có hai khái niệm mơ hồ, nhưng không có lập tức nói ra: “Các ngươi cùng Hùng Đại làm sao biết nhau?”

“Ai, nói

ra thì

dài

dòng

lắm, hẳn



ba ngày

ba đêm

cũng

nói

không

xong

nha, bất

quá, ta có

được

phương

thuốc

này

từ

hai

năm

trước. Lúc

ấy



một

vị



lâm

cao

thủ, tuy

rằng

bộ

dạng

không

anh

tuấn

bằng

ta! ! Hắc

hắc, khụ

khụ. . . . . . Ân, mặc





một

vị



lâm

cao

thủ,nhưng

ibị

bọn

người

đuổi

gϊếŧ

hắn

dùng

quỷ

kế

hạ

Kiếm

Công

Tán,cuối

cùng



xỉu



trước

cửa

nhà

chúng

ta.Hùng

Đại

lúc

ấy

đang

hái

thuốc

ngay

tại

phụ

cận, cứ

như

vậy

cũng

tiến

vào

nhà

của

chúng

ta, rồi

thì

giải

dược

xuất

hiện.”



Văn

Triệt

bất

đắc



lắc

lắc

đầu, loại

chuyện

quái

quỷ

này, Vu Nguyệt

Khánh

tin mới có quỷ.

Không

tồi, đích

xác



rất

nhiều

lỗ

hổng, vạch

trần

cũng

thực

dễ

dàng, bất quá có phải thật vậy hay không cũng không sao cả.Hơn

nữa

vừa

nghe

tên

hai

người

kia, Vu Nguyệt

Khánh

đã

gặp



không

quên. Trong

đầu

liền



ấn

tượng, bọn họmột người là Trường công tử của Hàn Gia Bảo, một người là con riêng của Đường môn, năm năm trước cả hai song song khiến cho mọi người trong nhà người ngã ngựa đổ, gặp hoạ không ngừng dù là lớn hay nhỏ, hai phái đuổi gϊếŧ bọn họ một năm mới buông tha cho.



trong

lòng

Hàn

Thác

đã

bắt

đầu

bội

phục

Vu Nguyệt

Khánh, khi

hắn

vừa nghe đến tên của Vu Nguyệt Khánh,liền

nhớ

lại

《võ

lâm

Phong

Vân

bảng

》 cho tới

《võ công lợi

hại

nhất

bảng

》( mỗ

vũ: đột

nhiên

nhớ

tới

Hán

Ngữ

bảng

trong

bảng. . . . . . Sắc

mặt

người

nào

đó

nhiễm

chút

ác

hàn. . . . . .) từng

ghi lại: Vu Nguyệt

Khánh, thánh chủ Vu Nguyệt Minh,võ công bài

danh

đệ

mười

bốn

vị,rồi

sau

đó

đánh

một trận Hoàng Sơn, bài

danh

thăng

tới

chín

vị.Nhưng

Hàn

Thác

từng

cùng

võ lâm đệ

nhất danh cũng chính là minh chủ võ lâm Phù Dật Kiếm so võ nghệ, tuy rằng đã cách bốn năm, nhưng đương

sự

hai

người

đem

hết

toàn

lực

đãở

ba trăm

chiêu

phân

ra cao

thấp, có

thể

thấy được Vu Nguyệt Khánh có bao nhiêu lợi hại.Thật



cao

thủ

thâm tàng bất lộ.

“Thì

ra là

thế. Có

thể

cùng

các

ngươi

gặp

nhau

coi

như



vận

khí.Như

vậy

đi, ta mấy

ngày gầnđâymuốn

lên



Đương, ngày

diễn

ra võ

lâm

đại

hội

cũng

cận

kề, không bằngchúng

ta đi

trước

đi!” Nói



mời,nhưng

trong

giọng

nói

hiển

lộ

cường ngạnh khíthế không thể nghi ngờ.

Vũ Văn

Triệt

thở

dài, xem

ra người

nọ



loại

dứt

không

ra

được.

Hàn

Thác

cũng



nghĩ

như

vậy. Đột

nhiên, bọn

họ

nhất

tề

đem

ánh

mắt

nhìn

thẳng

Vu Nguyệt

Khánh, biến

sắc, thoạt

trắng

thoạt

xanh, hơn

nữa

vẻ

mặt

cực

mất

tự

nhiên.

“Xảy

ra chuyện

gì?” Vu Nguyệt

Khánh

trầm

giọng

hỏi,nhìn

thấy

thần

sắc

của

hai

người làm cho hắncăng

thẳng, ánh

mắt

thoáng

chuyển,tại

gương

đồng



bên

tường

nhìn

thấy dungmạo

chính

mình.

Trách

không

được

tiểu

hòa

thượng

kia

bảo

ta nữ

thí

chủ. . . . . .Vu Nguyệt

Khánh

lửa giận bạo khởi, hai

mắt

trầm

xuống, hai

tay nắm

chặt.

Bỗng

nhiên, gió

lạnh

nổi

lên

tứ

phía, sát

khí

nặng

nề,như

âm

khí

dưới

đáy

địa

ngục

làm cho Hàn

Thác

cùng



Văn

Triệt

run rẩy, mặt

mày

tái

mét, nước

mắt

lưng

tròng.

“Ô

ô, đừng! Không

liên

quan đến

ta, đều



do Thác

làm!”

“Triệt, ngươi



nhiên. . . . . . Ai, ‘ vợ

chồng

vốn



chim

cùng

rừng, tai vạ

ập

đến

tự

mình chạy’ tên nói câu này một

điểm

cũng

không

sai mà, ngươi

quá

mức

rồi

nha, chẳng lẽ ngươikhông



phần

sao?”

“Cái



chứ? Nếu

không

tại

ngươi, ta sao. . . . . .”

“Câm

miệng! !”

Hai

người

đồng

thời

im lặng, đáng

thương

nhìn

Vu Nguyệt

Khánh.

“Ta cho các

ngươi

hai

con đường

lựa

chọn, một



đánh

thắng

ta, hai



sáng

sớm

mai khởi hànhđến

trước

ngày

diễn

ra võ

lâm

đại

hội

một

đêm, các

ngươi

đều

phải

cải trang nữ nhân.”

“Này. . . . . .” Hai

người

liếc

mắt

nhìn

nhau

một

cái, cắn

răng: “Chúng

ta chọn

cách

thứ hai.”

Vu Nguyệt

Khánh

vẫn



không

chút

biểu

tình

nhìn

chăm

chú

vào

bọn

họ, đôi

con ngươi



tình

như

băng

tuyết

trong

trời

đông

lạnh

giá

khiến

cho hai

người

bọn

họ không dám nhìn thẳng vào hắn.

Đẩy

cửa

ra, thân

người

Vu Nguyệt

Khánh

dừng

lại

một

chút: “Nhớ

kỹ,

đừng nuôi ý nghĩ muốn trốn, nếu

không, các

ngươi

sẽ

không



một

ngày

yên

lành. Đừng tưởng rằngta sẽ

giống

Hàn

gia

bảo

cùng

Đường

môn

đối

với

chuyện

các

ngươi

trốn

thoát mà mặc kệ.

Chỉ

tới

khi

người

đã

đi

khuất, hai

người

mới

thở

mạnh

một

hơi.

“Triệt, chúng

ta dường

như

đã

cứu

một

kẻ

không

nên

dây

vào.”

“Đúng

vậy,

ngay

cả

chuyện

của

Hàn

gia

bảo

cùng

Đường

môn

hắn

tựa

hồ

cũng

biết. Ngay cảthân

phận

của

chúng

ta cũng

biết

, thật

sự



mất

mặt.”



Văn

Triệt

thở

dài.

“Ô

ô

ô, ghê

tởm

nhất

chính



còn

muốn

phẫn

nữ

nhân, thật

quá

mức

mà. Không

phải

ta đã

trang

điểm

cho hắn, mặc

nội

y nữ

trang, xát

phấn

lên

mặt

hắn, thoa

son lên

môi

hắn, chải

cho lông

mi của

hắn

dài

còn

hơn

so với

ta sao? Cũng

không

nhìn

xem



ai làm

cho hắn

xinh

đẹp

diễm

lệ

hơn, thật

là. . . . . .”

“Ách. . . . . . Ha hả, đối

với

một

đại

nam nhân



nói, ngươi

làm

được

thật

sự



quá nhiều. . . . . .” Vũ

Văn

Triệt

hoàn

toàn

không

nói

gì.

Trong

một

khách

***



huyện

Thanh phong, Thanh Y một

hồi

lại



ý nghĩ

muốn đâm đầu chết.

Tại

sao? Ngươi



nhiên

hỏi

tại

sao?

Ngươi

xem

tình

hình

chiếnđấu

trên

cái

bàn bên cạnhđi. Mấy

chục

cái

bát, mấy

chục

cái

đĩa, nam nhân



bộ

dạng

rắn

chắc

giống

như con gấuđã

muốn



trong

này

ăn

cả

một

ngày

rồi.

Hơn

nữa

***

tiểu

nhị

còn

đứng

ở ngay bên cạnh

Thanh Y, rất

sợ

con gấu

này

ăn

xong

rồi

không

tính

tiền, hắn

cường tráng như thế, ai dám

ngăn

cản

a! Cho nên, chưởng

quầy, tiểu

nhị,

hơn

nữa

còn mộtđám quầnchúng

vây

quanh

đều

dùng

ánh

mắt

nhìn

qua

lại

trên

người

của

hắn

cùng HùngĐạicòn

đang

cố

gắng

chiến

đấu

hăng

hái.

Ánh

mắt

cùng

ý

nghĩ

cho là



Hùng Đại có chạy,cũng



thể

bắt

được

dễ

dàng

làm

cho Thanh Y dở

khóc

dở

cười.

Cuối

cùng, sau

khi



cái

bàn

thứ

N thấy

đáy

một

chén

cơm

lớn

với

hai

cân

thịt

bò, một con gà

nướng

cùng

thịt

heo

xào, một

tiếng



no

vang

lên

trong

khách *** yên tĩnh.

“Oa, ăn

hảo

no nha! ! Ăn

ngon

thật!” Hùng

Đại

vừa

lòng

nói

ra một

câu

khiến

tất

cả mọi người yên tâm.

Mọi

người

đều

thở

dài

nhẹ

nhõm

một

hơi, trong

lòng

không

hẹn

mà cùng

nghĩ

thầm: hảo mệt

nha, cuối

cùng

cũng

ăn no !

Thanh Y dưới

ánh

nhìn

chăm

chú

của

chưởng

quầy

cùng

tiểu

nhị, xuất

ra tờ

ngân phiếu: “Không

cần

thối

lại, chúng

ta còn

muốn



lại

đây

một

đêm.”

Tiểu

nhị

sắc

mặt

đại

biến, cười

nói: “Hảo, không

thành

vấn

đề,

iểu

nhân

lập

tức

chuẩn bị

gian

phòng

tốt

nhất

cho ngài.”

Hùng

Đại

đứng

lên, cùng

Thanh Y dưới

sự

hướng

dẫn

của

tiểu nhị

đi

tới

khách

phòng.

“Thanh Y, thật



hướng

này

sao?”

“Ân, đi

thêm

nửa

ngày





thể

đến



Đương

Sơn .”

“Ngươi

xác

định

Vu Nguyệt

Khánh

sẽ

đi?”

Nhất

định, nếu

thánh

chủ



bị

người

trong



lâm

cứu

đi.” Thanh Y biểu

tình

khẳng định làmcho Hùng

Đại

an tâm. Hắn

lấy

ra đan

dược

đã

điều

chế

tốt, trong

lòng lặng thầm

hy

vọng

Vu Nguyệt

Khánh

không

xảy

ra chuyện

gì .

Thêm Bình Luận