Chương 9: Xin lỗi

Chương 9: Xin lỗi

Trong lòng Lâm Yên nghĩ đêm nay nhất định không thể yêu cầu ba ba mát xa nữa, chờ đến khi Lâm Thời Hằng trở về, nhất định cô sẽ nói với hắn, ba ba thông minh như vậy nhất định sẽ hiểu ý của cô.

Chỉ là không đợi Lâm Yên mở miệng, buổi tối Lâm Thời Hằng đã tiếp một cuộc điện thoại.

Sau khi cúp điện thoại hắn nhìn cô nói:

“Ba ba muốn rời khỏi nhà một chuyến, đi Thượng Hải, một tuần sau sẽ trở về.”

Lâm Yên ngốc lăng mộ lát, cô nhìn hắn rồi nói:

“Vậy…Côn nên làm sao bây giờ?”

“Còn rất đau à?”

Lâm Yên chột dạ rũ mắt, gật đầu.

Lâm Thời Hằng nhíu mày, hắn nghĩ nghĩ rồi nói:

“Ba lấy thuốc cho con, con uống thử xem, nếu vẫn quá đau thì đến phòng khám tìm Trình Tư, cô ấy cũng biết một ít thủ pháp mát xa, nếu thật sự không được thì đến nhị viện, ba sẽ liên hệ với bên kia.”

Lâm Yên rầu rĩ nói.

“Để con uống thuốc trước ạ.”

“Được rồi, qua hai ngày nữa mẹ con kết thúc khóa huấn luyện, có thể nhờ mẹ con giúp con.”

Lâm Yên không nói chuyện.

Hôm sau, Lâm Thời Hằng đã đi chuyến bay sáng đến Thượng Hải.

Mấy ngày nay, Lâm Yên vẫn đi đến phòng khám hỗ trợ theo thường lệ, buổi sáng đi theo Trình Tư kiểm tra phòng, buổi chiều học tập sửa sang lại tài liệu các ca bệnh đơn và những ca khám lâm sàng. Rõ ràng thời gian một ngày đã được an bài một cách hợp lý, nhưng Lâm Yên cứ cảm thấy có nơi nào quái quái, làm cái gì cũng không lên tinh thần được, cả người đều mệt mỏi không vui.

Trạng thái này rõ ràng đến mức khi Ngụy Quyên trở về sau đợt huấn luyện, chỉ cần liếc mắt một cái đã nhìn ra sự khác thường của cô.

“Có phải gần đây con quá mệt mỏi hay không? Cũng không cần cố gắng như vậy, con mới cấp ba thôi, còn lâu mới thi đại học, cho dù muốn đặt nền móng trước cũng không cần vội trong một chốc, vẫn nên chú ý kết hợp làm việc và nghỉ ngơi.”

“Con biết rồi mẹ.”

Lâm Yên chột dạ gật đầu.

Cô bị Ngụy Quyên tống cổ về phòng nghỉ ngơi. Lâm Yên chán đến chết ngồi ở sô pha nghe nhạc đột nhiên bạn tốt lại gọi điện thoại đến.

Triệu Nhược Nhược vừa mở miệng ra đã mắng cô.

“Sao vậy bác sĩ thực tập Lâm, cậu vội vàng đi làm thần y à, đến bạn thân cũng không thèm gặp một lần.”

“Gần đây ở phòng khám thiếu người.”

Lâm Yên cười cười.

Triệu Nhược Nhược hừ một tiếng.

“Hôm sau sinh nhật tớ, cậu có đi hay không.”

“Hả?”

Lâm Yên nghi hoặc.

“Không phải tuần sau sao?”

“Tổ chức trước.”

Triệu Nhược Nhược nói:

“Nơi làm việc của mẹ tớ tổ chức đi du lịch, có thể mang theo người nhà, hôm sau sẽ xuất phát, cậu có đi hay không? Tớ chờ cậu?”

“Ở đâu?”

Triệu Nhược Nhược báo một cái địa chỉ rồi trêu ghẹo.

“Cậu có nói chuyện với Trịnh Húc không vậy, mỗi ngày cậu ta đều gọi cho tớ khóc lóc muốn tớ giúp cậu ta nói vài lời hay.”

Vừa nói đến Trịnh Húc, Lâm Yên ngay lập tức nhớ đến Lâm Thời Hằng, cô mím môi nói với Triệu Nhược Nhược.

“Mặc kệ cậu ta đi.”

“Được rồi, chuyện của hai người tớ sẽ không hỏi nữa.”

Nói không hỏi nhưng Lâm Yên chỉ cần liếc mắt một cái đã thấy được Trịnh Húc. Cô nhìn về phía Triệu Nhược Nhược, người sau nhún vai, thôi được rồi đến thì cũng đến rồi.

Chỉ là Trịnh Húc quá phiền, từ khi bước vào tầm mắt của cậu ta đã nhìn chằm chằm cô, nếu không phải ngại ở đây quá nhiều người, nói không chừng tên này còn muốn làm chuyện khác nữa.

Mọi người đều là bạn bè nhiều năm, rất nhiều người lớn lên cùng nhau, tiểu học trung học thậm chí còn học chung nhà trẻ, ai cũng biết nhau, thấy thế đều sôi nổi trêu ghẹo hai người bọn họ, ồn ào muốn Lâm Yên bớt giận, lại muốn Trịnh Húc phạt ba ly làm trò xin lỗi cô trước mặt mọi người.

Bọn họ thì biết cái gì mà xin lỗi với tha thứ.

Lâm Yên không lên tiếng nhìn, chờ Trịnh Húc quỳ xuống đất xin lỗi cô giữa tiếng cười vang của mọi người, Lâm Yên cười nói:

“Hôm nay là sinh nhật của Nhược Nhược, chúng ta không thể giọng khách át giọng chủ, mọi người cũng đừng ồn ào, vẫn nên chúc thọ tinh của chúng ta sinh nhật vui vẻ.”