Chương 23

Thế giới thứ 1: Hào môn văn

Chương 23

.oOo.

Edit: alittleshark

Giang Nhất Phàm đấm một cú xong còn chưa hả giận, giận không thể át lại giơ nắm đấm lên, hận không thể đánh cho Tạ Thừa Ngôn chết ở đây luôn. Y trước giờ chưa từng phẫn nộ đến như vậy, cũng chưa từng hối hận đến thế, nếu sớm biết được Tạ Thừa Ngôn là cái thứ như vậy, cậu ấy sẽ không…

Đấm thứ hai của Giang Nhất Phàm bị chặn lại ở không trung.

Khóe miệng Tạ Thừa Ngôn hiện lên vết bầm màu xanh tím nhạt, hắn ra hiệu cho bảo an không cần tới gần, một tay giữ nắm tay vung đến liên tục của Giang Nhất Phàm, một cái tay khác dù bận vẫn ung dung sửa sang lại bộ vest, bộ dáng thờ ơ, lạnh nhạt cứ như người vừa nãy bị đánh một quyền trước mặt mọi người không phải là hắn. Thậm chí hắn còn chậm rì rì mà liếc người mới đánh hắn, nho nhã cười hỏi, “Cậu Giang đây là làm sao vậy?”

“Làm sao hả?” Trán Giang Nhất Phàm nổi gân xanh, y nhìn quanh hội trường tràn ngập không khí vui mừng của buổi đính hôn, rồi nghĩ đến cái người mặt mày tái nhợt nằm trong bệnh viện mà còn không cho y nói với Tạ Thừa Ngôn kia, trong lòng bi thống tột đỉnh, “Đàm Y cậu ấy, cậu ấy sắp không xong rồi!”

Nụ cười Tạ Thừa Ngôn nháy mắt đông lại.

.

Đàm Y nằm trên giường bệnh, đối mặt với một mảnh màu trắng tử khí trầm trầm: khăn trải giường trắng, bức màn trắng, trần nhà trắng. Một tia nắng vàng nhạt từ ngoài cửa sổ chiếu vào, nhiệt độ ấm áp nhảy nhót trên đầu ngón tay như tiếp thêm cho cỗ thân thể sắp dầu hết đèn tắt này thêm vài phần sinh khí, lần đầu tiên không cần người đỡ mà anh đã tự ngồi dậy được.

Tạ Thần Phong vào phòng, mắt cậu hồng hồng, hiển nhiên là khóc. Trước mặt anh, cậu luôn miễn cưỡng cười cổ vũ anh rằng anh sẽ khỏe lên, nhưng sau khi quay đi, cậu không có cách nào khống chế được nước mắt của mình. Cậu cuối cùng cũng biết thật ra mình không kiên cường chút nào, Đàm Y đi rồi, cậu thậm chí cũng không biết phải sống sót ra sao.

Tạ Thần Phong gắng gượng nở nụ cười gượng, giơ hộp cơm trên tay lên, “Anh ơi, em nấu chút cháo ——”

Đàm Y chậm rãi quay đầu, hướng về phía cậu mỉm cười, gương mặt anh mang theo nét đỏ ửng lâu rồi không thấy, thật giống như trở về thời điểm anh vẫn chưa đổ bệnh.

Anh?” Tạ Thần Phong nhẹ giọng kêu, như sợ thanh âm quá lớn sẽ quấy nhiễu anh.

Đàm Y cười gật gật đầu, vẫy tay bảo cậu lại đây.

Tạ Thần Phong như du hồn đi qua, nhìn Đàm Y thế này, cậu đáng ra phải thấy thật vui, nhưng giờ phút này, cậu lại bị một cảm giác khủng hoảng như che trời lấp đất bao phủ, thật giống như cậu sắp mất đi thứ quan trọng nhất trong cuộc đời.

Đàm Y mở hộp cơm ra, húp từng ngụm từng ngụm, hôm nay anh ăn rất được và tinh thần cũng tốt, một bên húp cháo một bên khen không dứt miệng, “Tay nghề Tiểu Phong đúng là càng ngày càng tốt.”

Tạ Thần Phong hít một hơi thật sâu, run rẩy cười nói, “Sau này mỗi ngày em đều sẽ nấu cho anh ăn.”

Đàm Y cảm thấy mỹ mãn gật đầu, đôi mắt dưới ánh nắng rạng rỡ loang loáng.

Tạ Thần Phong si ngốc nhìn như vĩnh viễn cũng không bao giờ xem đủ. Bỗng nhiên, Đàm Y như nhớ đến gì đó, xoay người lấy một cái lì xì từ dưới gối, “Hôm nay là ngày hắn đính hôn, vốn là đã chuẩn bị đi chúc mừng hắn,” anh thở dài, ngượng ngùng nhìn Tạ Thần Phong, “Tiểu Phong, sau này em đưa cho hắn giúp anh nhé?”

Đáy lòng Tạ Thần Phong như bị kim đâm, cái gì cũng nói không nên lời, đến khi Đàm Y lại khẩn cầu hỏi cậu lần nữa, cậu mới cứng đờ gật đầu, nhận cái lì xì kia.

Dự cảm bất thường từng bước tới gần, cậu cơ hồ sẽ khóc lớn ngay tức khắc nhưng mà cậu không thể làm vậy, anh ấy sẽ không muốn thấy cậu khóc, cậu không thể khóc được.

Đàm Y nhìn Tạ Thần Phong đã cất kĩ lì xì, mới bày ra biểu tình như trút được gánh nặng, cười cười, ngay sau đó sự mỏi mệt lập tức ập đến làm anh chỉ muốn ngủ như vậy.

Trước mặt là bả vai Tạ Thần Phong, Đàm Y chống đỡ không được, chậm rãi dựa vào vai cậu.

Tạ Thần Phong run rẩy mà ôm anh, “Anh ơi, anh ơi, anh ơi, anh đừng ngủ mà, cầu xin anh, xin anh đó…”

Đàm Y dựa vào trên vai Tạ Thần Phong, mơ mơ màng màng mà nhìn hắn một cái, suy yếu gật gật đầu.

Ngoài hành lang có tiếng bước chân hỗn loạn vang lên, Đàm Y gắng gượng quay đầu ra bên ngoài nhìn rồi nhìn, tựa hồ mang theo vài phần mong đợi, nhưng cửa phòng bệnh đã đóng chặt, anh chẳng nhìn thấy được gì.

“Sao có thể chứ…” Đàm Y vô lực nằm trong l*иg ngực Tạ Thần Phong, cảm thấy mí mắt càng ngày càng nặng. Một giọt nước mắt rơi xuống trên mặt anh, Đàm Y mờ mịt nghiêng đầu, nhìn thấy một khuôn mặt đầy lệ.

“Nhóc Phong, đừng khóc.” Đàm Y cố nâng tay, Tạ Thần Phong vội vàng nắm lấy, dùng tay áo hung hăng quẹt mấy cái, nghẹn ngào nói, “Em không khóc, không khóc.”

Đàm Y cười gật gật đầu, muốn nói gì đó, lại không có sức lực, cuối cùng anh ngóng qua cửa phòng không một chút động tĩnh, chậm rãi nhắm hai mắt lại.

Tay Đàm Y vô lực mà từ trong tay cậu trượt xuống, Tạ Thần Phong rốt cuộc kìm nén không được, ôm Đàm Y khóc lớn.

Đúng lúc này, cửa phòng bệnh bị mở cái “rầm”, Tạ Thừa Ngôn xuất hiện trước cửa, đầy mắt đều là tơ máu, một thân vest sạch sẽ sớm đã trở nên lộn xộn không chịu được.

Hắn ngó quanh phòng bệnh, như phát điên bổ nhào đến giường bệnh, “Tiểu Y, Tiểu Y à…”

Hắn duỗi tay muốn ôm Đàm Y lại bị Tạ Thần Phong chợt sinh ác tâm hất ra, đúng lúc đυ.ng trúng cái bàn bên cạnh, bình hoa trên bàn rơi xuống, trán hắn lập tức chảy xuống một dòng máu tươi.

Tạ Thừa Ngôn dường như không có cảm giác, lập tức liền bò dậy. Tạ Thần Phong ôm chặt Đàm Y, mắt đỏ lên trừng trừng nhìn Tạ Thừa Ngôn, “Anh cút ngay!”

Tạ Thừa Ngôn không để ý đến cậu, đi từng bước một đến bên Đàm Y, lẳng lặng mà nhìn khuôn mặt tựa như chỉ say giấc của anh, vươn tay định sờ trán anh, hắn cố hết sức hạ giọng, “Bé Y ơi, anh tới rồi.”

“Anh không xứng chạm vào anh ấy!” Tạ Thần Phong ôm Đàm Y lại lui về phía sau một bước. Cậu hận Tạ Thừa Ngôn đến thấu xương, nếu không phải bởi vì hắn, tình trạng cơ thể của Đàm Y sao lại đột ngột xấu đi như vậy. Cậu nhìn dáng vẻ Tạ Thừa Ngôn rõ ràng đã sửa soạn rất tỉ mỉ, nghĩ đến gì đó, cậu rút ra một thứ, ném vào mặt Tạ Thừa Ngôn, “Mang theo đồ của anh rồi cút ngay!”

Tạ Thừa Ngôn chụp lấy cái thứ có màu đỏ kia, lại phát hiện là một cái lì xì.

Đọc ở truyenhdx.com chính chủ @alittleshark

Tạ Thần Phong lạnh lùng nói, “Nay anh đính hôn mà nhỉ? Đấy là lì xì anh trai cho anh đấy, giữ cho kĩ vào, trăm năm hạnh phúc với cô dâu của anh nhé!”

Tưởng tượng đến vẻ mặt khi ấy của Đàm Y, hốc mắt Tạ Thần Phong nóng lên nhưng cậu không thể khóc trước mặt Tạ Thừa Ngôn được, chỉ có thể cúi đầu, cố nén nước mắt vào trong, thống khổ nói, “Vĩnh viễn đừng bao giờ đến làm phiền chúng tôi nữa.”

Tạ Thừa Ngôn ngơ ngác nhìn bao lì xì trong tay, trên bao lì xì đỏ thắm tràn đầy không khí vui mừng được viết tám chữ lớn “Tân hôn vui vẻ, trăm năm hạnh phúc”.

Tám chữ này trên nền màu đỏ tươi tràn đầy vui mừng, từng nét bút đều như lời trào phúng lớn nhất đối với hắn. Đàm Y dùng tâm trạng gì khi viết xuống tám chữ này mà hắn lại đối xử với anh như thế nào chứ. Hắn nhớ đến biểu tình ẩn nhẫn của Đàm Y khi đối mặt với hắn, nhớ đến anh chịu cơn đau của bệnh bao tử để ngồi đó với hắn và ăn những thức ăn Thái cay đến xé lưỡi đó, nhớ đến anh đau lòng mờ mịt sau khi nghe hắn nói hắn sắp đính hôn, nhớ đến anh cô đơn lẻ loi dưới ánh đèn đường vẫy tay nói lời từ biệt với hắn…

Hắn làm cái gì, hắn đã làm cái gì thế này… Tạ Thừa Ngôn quỳ rạp xuống đất, vết thương nơi trán như chạm đến tận cùng của nỗi đau. Bỗng, hắn lại đứng lên, nhào lên nắm chặt tay Đàm Y, “Bé Y, anh không hề muốn đính hôn, ta không định đính hôn đâu. Vì anh giận em thôi…”

Lần này, Tạ Thần Phong không đẩy hắn ra nữa, dù vậy Đàm Y cũng không đáp lại hắn, anh nhắm chặt mắt, mãi mãi cũng sẽ không đáp lại hắn nữa.

【 Tích, độ hảo cảm của Tạ Thừa Ngôn đạt tới 100, công lược hoàn thành. 】

Đàm Y ngồi trong không gian, hệ thống kêu tích tích liên hồi để tiến hành đánh giá trình độ cải tạo pháo hôi.

【 Cấp bậc thế giới hiện tại: C. 】

【 Đánh giá hảo cảm nhân vật: Tạ Thần Phong tiến độ công lược 100%, khen thưởng tích phân 1000; Tạ Thừa Ngôn tiến độ công lược 100%, khen thưởng tích phân 1000; đối tượng công lược phụ Giang Nhất Phàm tiến độ công lược 50%, khen thưởng tích phân 100; 】

【 Đánh giá trình độ diễn xuất của pháo hôi: cấp A, khen thưởng tích phân 1000; 】

【 Chiều sâu của nhân vật pháo hôi: cấp A, khen thưởng tích phân 1000. 】

Hệ thống đang khóc tu tu mà kết toán tích phân, Đàm Y đã bắt đầu xem cốt truyện của thế giới mới. Anh vội vàng nhìn lướt qua, là thế giới tu chân, giả thiết của thế giới quan rất rộng lớn, Đàm Y mất hết ba phút để xem hết, giao diện hệ thống ngay lập tức xuất hiện thông báo hỏi có vào thế giới mới không, hơn nữa, lựa chọn “Đồng ý” cứ nhấp nháy phát ra ánh đỏ trông cực kì gấp gáp.

“Đúng là nôn nóng quá đấy.” Đàm Y đánh giá, sờ cằm, ngón tay vẽ vòng tròn quanh lựa chọn “Không”, quả nhiên “Đồng ý” bắt đầu điên cuồng nhấp nháy mạnh hơn nữa.

“Ha ha.” Đàm Y ấu trĩ đủ rồi, búng trán mèo con một phát, nhắc nhở nó đến lúc đi rồi, sau đó chọn “Đồng ý”.

. truyenhdx.com @alittleshark

Lại lần nữa Mở mắt đàn mi lập tức cảm nhận được một trận kiếm phong ác liệt quật thẳng vào mặt, tránh được một cách hiểm hóc, anh nghiêng nhẹ thân mình, một sợi tóc đen bị kiếm khí cắt đứt, chầm chậm rơi xuống.

“Yêu nghiệt ma đạo!” Đàm Y nghe được một giọng nói trong trẻo nhưng lạnh giá vô cùng, ngay sau đó một trận kiếm quang xanh lam đã không chút lưu tình nào mà giáp mặt đã đâm tới, Đàm Y tránh không kịp, bả vai bị một kiếm đâm thủng, cả người bị ghim trên vách đá nham thạch.

Mùi máu tươi bắt đầu tản ra trong không khí, thiếu niên tu sĩ áo bào màu lam gương mặt lạnh tanh, trên khuôn mặt tuấn mỹ không có một chút biểu tình nào. alittleshark

Người trước mặt một thân hồng y, tựa như một con huyết điệp bị khắc vào trong núi đá xám ngoét, vừa thê lương vừa mị hoặc. Thiếu niên đang định rút trường kiếm ra rồi cho tên “Yêu nghiệt ma đạo” này một đòn trí mạng lại phát hiện bản thân thế mà không thể cử động được.

Đàm Y một tay giữ lấy tay thiếu niên, một tay khác lại ngả ngớn sờ lên gò má hắn, đầu ngón tay trắng đến phát sáng nhẹ nhàng từ trên mặt trượt xuống cho đến khi chạm đến môi hắn. Anh thở dài, “Lớn lên đẹp như vậy, sao lại dữ như thế chứ.”

Thiếu niên vốn dĩ đang cứng ngắc, không biết tên yêu nghiệt này đã làm gì với hắn, lại không nghĩ đến thế nhưng bản thân lại nghe được lời trêu chọc lộ liễu như thế này, tức khắc tức giận bừng bừng, hai mắt như có vụn băng phun ra xoèn xoẹt. Hắn đang định kích phát linh lực trong cơ thể để phá tan cấm chế, rồi cùng ma tu này liều chết một phen, trên môi bỗng nhiên lại cảm nhận được một vật mềm mềm ấm áp.