Chương 6

Đó là bởi vốn dĩ trong phòng không hề có ai, một người cũng không.

Bốn phía vô cùng yên tĩnh, tôi ngã xuống bàn, cả người rét lạnh như băng.

Giọng nói của mẹ tôi và chú Liễu đều là do khỉ Quỷ Sơn giả vờ để lừa tôi lộ diện.

Nó cất giọng ở cạnh cửa tủ, đợi lúc tôi mở cửa tủ sang hai bên để tự nhiên trốn sau cánh tủ.

Tôi bị lừa rồi.

Cánh cửa tủ kêu lên “kẽo kẹt”.

Tôi nhanh nhạy bổ nhào về phía trước.

Móng vuốt sắc bén của khỉ Quỷ Sơn móc vào những khe hở trên mặt đất, đầu lưỡi dài nhỏ, đỏ tươi của nó buông thõng xuống cằm.

Miệng ngày càng há to, ánh mắt màu nâu nhạt của nó vẫn luôn hướng về chỗ thái dương tôi.

Hàm răng vừa dày vừa trắng nhắm cắn vào đầu tôi.

khỉ Quỷ Sơn thích từ từ nhai nuốt, nên sẽ không lập tức cắn chết tôi.

Nghĩ đến đây, chân tôi mềm nhũn không thể đứng vững được nữa. Ở dưới trào ra một dòng nước ấm, tôi sụp đổ khóc lớn, bò về phía cửa.

Ngay lúc tôi cho rằng mình phải nộp mạng ở đây, một giọng nói khí phách, thô lỗ bỗng truyền vào trong nhà:

“Hồng Tú! Mau tránh ra!”

Tôi vừa cúi đầu, một mũi tên xoẹt qua như gió, khỉ Quỷ Sơn thét lên chói tai.

Chú Liễu đeo gùi tre của thợ săn trên lưng, mẹ tôi ở phía sau đang thở hổn hển.

khỉ Quỷ Sơn bị một mũi tên đ/â/m thẳng vào bụng.

Chú Liễu là thợ săn lão làng, trên mũi tên của ông ấy có độc, khỉ Quỷ Sơn oán hận trừng mắt nhìn tôi mấy lần, cuối cùng không thể đứng dậy được nữa.

“Hôm nay là ngày thứ mấy rồi?”

Chú Liễu vừa lấy chiếc lưới lớn từ trong giỏ tre ra, vừa hỏi.

Mẹ tôi đếm trên đầu ngón tay, ấp úng nói:

“Ngày... Ngày thứ tư.”

“Vốn dĩ tinh lực của đàn ông giúp nó ăn thịt người và biến hình trong một ngày. Mẹ Diệu Tông, bà suýt hại chết người rồi.”

Nói xong, chú Liễu thu lưới, khỉ Quỷ Sơn đang hôn mê, tê liệt ngồi ở bên trong.

Thật ra, khỉ Quỷ Sơn ăn thịt người tương đương với xương cốt gãy nát từ trong ra ngoài, trong vòng ba ngày, gân cốt tái tạo, máu thịt hoà hợp, và biến thành dáng vẻ của người đó.

Nhưng nếu có tinh lực của đàn ông thì sẽ khác. Sau khi ăn thịt người đó, nó có thể biến thành hình người mà không hề đau đớn chỉ trong một ngày.

Đúng lúc chú Liễu đang nắm chặt con dao muốn diệt cỏ tận gốc, căn phòng phía Tây vang lên tiếng khóc thét thống khổ của anh trai tôi.

Anh ấy ôm lấy phần hạ thể đang chảy máu không ngừng, nghiêng ngả lảo đảo nhào đến bên chân chú Liễu.

“Chú! Chú đừng vội ra tay, đợi con đạt được sung sướиɠ đã...”

Ngay khi anh tôi bỏ tay, mọi người có mặt đều không khỏi cảm thấy ngạc nhiên.

Nước mắt nước mũi của anh ấy hoà vào nhau:

“Con khó chịu quá! Bây giờ con sẽ được sung sướиɠ.”

Mẹ tôi vô cùng đau lòng, ngồi dưới đất khóc lớn:

“Tại tôi, tất cả đều tại tôi, không thể cưới vợ cho Diệu Tông, khiến cho thằng bé phải chịu tội...”

Tôi cầm lấy tay của bà ấy, định kéo bà ấy đứng dậy, nhưng mẹ tôi lại vỗ đùi, giống như đang tự phạt mình, tiếng khóc càng ngày càng lớn.

Mà con khỉ Quỷ Sơn kia đang dần tỉnh lại.

Nghe hai tiếng khóc phiền phức làm Chú Liễu cau mày, ông ấy tức giận chỉ vào người của anh trai tôi rồi mắng:

“Mày đúng là đồ vô vọng, cả đầu chỉ nghĩ đến cái thứ ở dưới đũng quần kia! Nếu gặp nó, mày sẽ chết đó, có hiểu không hả?”

Anh trai tôi cuộn người như một con tôm, khổ sở vặn vẹo hai chân: