Chương 8

Bà ấy nhặt cái cào sắt ở góc tường lên đánh, nhưng lần nào khỉ Quỷ Sơn cũng tránh được.

“Súc sinh! Súc sinh! Mày dám cắn đứt ngón tay của con trai tao, tao phải lấy mạng mày!”

Bà ấy lại nhìn tôi, dùng chiếc cào sắt đánh vào phía sau lưng tôi.

Sự đau đớn sau lưng khiến tôi nhanh chóng hoàn hồn, chóp mũi của mẹ tôi dường như sắp đυ.ng tới mặt của tôi:

“Mày còn đứng ở đó ngây ngốc làm gì? Còn không mau đến giúp!”

Tôi vội vàng gật đầu nhưng lại bị khỉ Quỷ Sơn đè dưới thân.

Nó nặng gần bằng con người, chỉ cần ăn thịt tôi là nó có thể biến hình.

Tôi giãy giụa, thậm chí còn cắn và đá nó, nhưng nó vẫn không chịu đứng dậy, chỉ đắc ý chằm chằm nhìn và mỉm cười với tôi.

Mẹ tôi hét lên mấy tiếng chói tai.

Bà ấy đặt chiếc cào sắt xuống, không thèm nhìn đến tôi, lập tức chạy đến căn phòng phía Tây kiểm tra vết thương của anh trai tôi.

khỉ Quỷ Sơn từ từ mở miệng, nó xoay người, ngày càng gần tôi, hơi thở tanh hôi của nó dần phả vào mặt tôi.

Nhưng trước khi nó kịp ngậm đầu tôi thì bộ lông sau gáy của nó bị anh trai tôi tức giận nắm chặt trong tay.

Anh tôi rất khỏe, tách khỉ Quỷ Sơn ra khỏi tôi, ngồi ngay bên cạnh tôi.

“Chị dâu của mày đang giận dỗi với anh...”

Anh trai tôi lẩm bẩm ngắc ngứ, lúc này tôi mới chú ý thấy hai má của anh ấy hóp sâu, bọng mắt cũng thâm đen.

Lúc trước, khỉ Quỷ Sơn cho anh ấy ăn nhân sâm rừng để có thể tiếp tục lẻn vào nhà tôi, nhưng nó hút quá nhiều tinh lực.

Mẹ tôi thật cẩn thận cầm ngón tay bị cắn đứt, trong túi bọc đầy những vật phẩm và trang sức chôn cùng người chết mà con khỉ Quỷ Sơn kia lấy ra từ trong mộ.

Lúc này dường như bà ấy mới nhớ đến tầm quan trọng của khỉ Quỷ Sơn.

Bà ấy nở một nụ cười quái dị, đảo mắt, nảy ra ý tưởng:

“Diệu Tông à, con xem cơ thể của Hồng Tú thế nào?”

“Không phải nếu con khỉ Quỷ Sơn này ăn thịt người thì có thể biến hình sao?”

“Mẹ thấy con thích khỉ Quỷ Sơn đến mức không rời khỏi nó được, chi bằng cho nó ăn đứa tốn tiền này luôn đi, con cũng có thể chính đáng cưới vợ rồi.”

Anh ấy càng ngày càng kích động, đến mức ấn mạnh bàn tay to lớn của mình lên vết thương trúng mũi tên của con khỉ Quỷ Sơn.

Mẹ tôi cười duyên, mắng anh ấy:

“Con đúng là đứa khờ không hiểu lãng mạn. Nghe mẹ đi, phải ấm áp, nhỏ nhẹ một chút.”

“Nhanh lên, làm xong thì để nó hoán đổi cơ thể với cái đứa tốn tiền kia!”

“Lúc nãy mẹ nhìn rồi, mấy thứ này đều là thật. Nhiều ngọc thạch như vậy, nếu không có nó thì làm sao chúng ta có thể tìm mộ mà phát tài được?”

Bà ấy coi con khỉ Quỷ Sơn kia thành một cô con dâu nhẫn nhục chịu khó.

Từ đầu đến cuối bà ấy chỉ nhớ đến những thứ mà con khỉ Quỷ Sơn kia mang lại.

Giờ khắc này, cuối cùng tôi cũng tỉnh dậy khỏi giấc mơ do bản thân tạo nên.

Làm gì có chuyện mẹ vì tôi mà tìm chú Liễu đến giúp, rõ ràng là tự chú Liễu phát hiện dấu chân của khỉ Quỷ Sơn nên tìm tới tôi.

Ngay từ đầu, những lời an ủi đó đều chỉ là những lời ngon tiếng ngọt.

Tôi như một đứa trẻ bị vứt bỏ, khát khao tình thân, trầm mê trong mộng đẹp mà không muốn tỉnh lại.

Mồ hôi lạnh trên người tôi làm ướt đẫm bộ quần áo dơ bẩn.

Nhìn cảnh tượng hoang đường trước mắt, tôi xoa mắt cá chân mỏi nhừ, định nhân cơ hội này chạy trốn.