Chương 20

Dù sao xé rách da mặt, người khó xử không phải là cô.

“Ngươi nói nói nhảm gì vậy!” Văn Thanh Thúy lại bị An Noãn kí©h thí©ɧ.

"Năm đó bà nội không phải muốn gả chị họ cho Cố Ngôn Thịnh sao? Thậm chí đã sử dụng tất cả các loại thủ đoạn để đe dọa bức bách ông nội, mặc dù cuối cùng không thành công, người bây giờ đột nhiên quan tâm đến cuộc hôn nhân của cháu như vậy, vẫn luôn làm cháu cảm thấy, bà nội có mục đích khác!”

"An Noãn, ngươi cô gái bất hiếu này, ngươi, ngươi..." Văn Thanh Thúy thật sự bị An Noãn nói đến mặt đều xanh. Một khắc kia hận không thể một cái tát đánh chết con tiện nhân này.

"Thôi được rồi, cháu vừa rồi còn nhắc nhở bà nội. Đương nhiên cháu cũng sẽ không không biết điều như vậy, lại ở chỗ này làm cho mọi người ngột ngạt, trước khi đi liền cho cháu dong dài thêm vài câu." An Noãn hoàn toàn không để ý đến sự phẫn nộ của Văn Thanh Thúy, biểu tình của cô hết sức bình tĩnh.

Cô nói, "Chuyện An gia, bà nội bây giờ tốt nhất vẫn là nên ít quản, người tuổi tác đã không còn nhỏ, cũng đã đến lúc an hưởng tuổi già sống cho thật tốt. Huống chi con cháu đều có phúc con cháu, bà nội vẫn nên buông tay thì tốt hơn.”

"Thế nào, châm chọc ta quản quá rộng?" Văn Thanh Thúy hừ lạnh.

"Rộng hay không, trong lòng bà nội không biết hay sao?" An Noãn hiện tại nửa điểm cũng không cho Văn Thanh Thúy bậc thang đi xuống.

Văn Thanh Thúy mặt đều tái xanh.

"Bà nội chú ý giữ gìn thân thể, chúng tôi liền trở về trước." An Noãn hoàn toàn không quan tâm đến cảm xúc của Văn Thanh Thúy.

Cô hiểu rất rõ bà nội cô.

Chỉ cần cho bà một chút màu sắc, bà liền có thể cho cô một gian xưởng nhuộm.

Bất quá từ giờ trở đi, cô muốn đem kiêu ngạo không gì sánh kịp của bà triệt để chèn ép.

An Noãn lôi kéo mẹ cô chuẩn bị rời đi.

Lúc rời đi tựa hồ lại nghĩ tới cái gì đó.

Cô quay đầu lại.

Lần này là nói với An Nham Khôn, "Bác ơi, hôm nay không phải cuối tuần, sao lại không đến công ty làm việc? ”

Sắc mặt An Nham Khôn đột nhiên biến đổi.

"Anh họ và đường tỷ cũng không đi?" An Noãn khẽ nhướng mày.

"Ngươi muốn nói gì! An Nham Khôn hung hăng nhìn chằm chằm An Noãn.

"Không có gì." An Noãn cười nhạt một chút, "Chính là đột nhiên lý giải năm đó ông nội chọn người thừa kế vì sao lại chọn ba tôi, nếu giao cho bác, sớm táng gia bại sản đi.”

"An Noãn ngươi thật sự cho rằng ngươi có thể vô pháp vô thiên! ngươi có tin tôi đánh chết ngươi không!”

An Nham Khôn tiến lên muốn đánh An Noãn.