Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Khi Ta Là Khủng Long

Chương 6: Thông minh

« Chương TrướcChương Tiếp »
Có kinh nghiệm đối phó với cá thể đầu tiên, họ tưởng rằng đối phó với cá thể thứ hai sẽ dễ như trở bàn tay, nhưng không ngờ rằng ngay cả khi tăng liều lượng gây mê, nó lại có thể để đầu óc tỉnh dậy trước cơ thể.

Đó là sự tình cờ, là sự trùng hợp, hay gen của nó đã xuất hiện đột biến chưa biết?

Để tìm ra nguyên nhân, cũng để loại trừ mối nguy tiềm ẩn, anh ta đã gửi thắc mắc đến tiến sĩ Ngô.

Tuy nhiên, người thật thà hỏi nhầm người, làm sao tư duy của người bình thường có thể đấu lại con quỷ nghiên cứu khoa học trá hình trong lốt người?

Henry: "Nó kén ăn?"

"Đúng vậy, thưa tiến sĩ." Nhà nghiên cứu nói, "Nó chỉ ăn thịt, não, tim và gan của con mồi, không ăn các bộ phận khác."

Không giống như cá thể kia, hay nói cách khác, nó không giống bất kỳ loài khủng long ăn thịt nào khác sẽ nuốt chửng toàn bộ con mồi mà không kén chọn, nó là một kẻ kỳ quặc, bắt được chim còn nhổ lông mới ăn, thậm chí ăn cá còn dùng móng vuốt cạo vảy.

Nhà nghiên cứu: "Chúng tôi đều đồng ý rằng nó có một mức độ thông minh nhất định, có lẽ sự "thức tỉnh" của nó có liên quan đến việc trộn lẫn các gen của động vật linh trưởng vào bộ gen của nó. Nhưng dù biến số là gì, cũng nên dừng lại ở mức độ phù hợp."

"Tiến sĩ, tính khí của nó ổn định hơn con kia, nhưng sự thông minh của nó khiến người ta cảm thấy sợ hãi."

Henry cười: "Động vật biết chọn lọc thức ăn chắc chắn thông minh hơn, chúng phân biệt được chất độc, tránh được rủi ro, tỷ lệ sống sót rất cao. Tuy nhiên, động vật không chọn lọc thức ăn lại có thể chất tốt hơn, chúng có thể phân hủy chất độc, tạo ra kháng thể, tỷ lệ sống sót còn cao hơn."

Giọng điệu của ông vẫn nhẹ nhàng như thể mọi điều vô lý mới là hợp lý.

"Thông minh chưa chắc đã lớn được, nhưng thể chất tốt chắc chắn sẽ sống đến cuối cùng. Thay vì lo lắng về trí thông minh của một con khủng long con, chi bằng lo lắng về cái bụng của một con khủng long trưởng thành. Xét cho cùng, khủng long con dù có thông minh đến mấy cũng không biết đếm, còn khủng long trưởng thành dù có ngu ngốc đến đâu cũng biết ăn thịt người."

Sự việc này không có hồi kết.

Sau ngày đó, cô không còn gặp lại nhà nghiên cứu kia nữa.

Phòng thí nghiệm sa sút tinh thần mấy ngày, không ai dám nghi ngờ quyền lên tiếng của tiến sĩ Ngô nữa, cũng không ai dám đưa ra ý kiến. Họ thậm chí còn ngồi với nhau mỉa mai anh chàng ngốc nghếch bỏ đi, cho rằng với tư cách một nhà khoa học mà lại sợ "trí tuệ" của khủng long, thật là vô lý.

"Nó chỉ là động vật mà thôi."

"Cho dù có gen linh trưởng, nó cũng không thể biến thành linh trưởng."

"Mà linh trưởng là gì chứ, tinh tinh, khỉ mũi to? Chúng không bao giờ có thể trở thành con người."

Họ khẳng định không có sinh vật nào có thể lung lay vị trí của con người trên đỉnh chuỗi thức ăn.

Tuần thứ năm, tiến sĩ Ngô đưa ra chỉ thị mới, yêu cầu phòng thí nghiệm thay đổi hoàn toàn kế hoạch nuôi dưỡng con rồng con thứ hai.

Khi kế hoạch được đưa xuống, những điều kiện nghiêm ngặt đến mức gần như khắc nghiệt khiến các nhà nghiên cứu trợn mắt há mồm, họ nghi ngờ tiến sĩ Ngô muốn "hợp lý hợp quy" gϊếŧ chết tài sản thứ hai của công ty, nếu không thì không giải thích nổi tại sao ông ta lại đặt ra chế độ ăn uống và huấn luyện quỷ quái như vậy?

Nhưng không ai dám lên tiếng.

Ngược lại, tiến sĩ Ngô nhìn ra sự do dự của họ, vui vẻ giải thích: "Khủng long lai tạp gen quả thật quý giá, nhưng chúng ta hiểu quá ít về chúng. Trong tình huống xác định con thứ nhất có thể sống sót, con thứ hai nên phát huy tác dụng của nó rồi."

Họ đã hiểu.

Sự ra đời của con lai tạp thứ hai chỉ là để bảo hiểm cho con thứ nhất, nếu nó chết giữa chừng, có một con dự phòng cũng có thể báo cáo với cấp trên.

Mà bây giờ, con lai tạp thứ nhất đã được 8 tuần tuổi, nhờ thể chất cực tốt mà vượt qua "giai đoạn bùng phát bệnh gen" dễ tử vong nhất. Như vậy, việc nó có thể lớn lên thành trưởng thành là đinh đóng cột.

Đã có mục tiêu để báo cáo, ý nghĩa tồn tại của con thứ hai không còn nhiều nữa.

Phòng thí nghiệm hoàn toàn có thể dùng nó để làm các loại thử nghiệm, nhằm thu thập dữ liệu về khủng long lai, sau đó dùng kết quả nghiên cứu của con thứ hai để điều chỉnh phương thức nuôi dưỡng con thứ nhất.

"Chúng tôi hiểu rồi, tiến sĩ."

Khả năng thực thi của họ quả thực đáng kinh ngạc, chỉ trong vòng ba tiếng đồng hồ đã tìm được con động vật hoang dã đầu tiên phù hợp với tiêu chuẩn thực đơn mới, và từ bỏ thời gian cho ăn đúng giờ đúng khắc, thay bằng phương thức cho ăn bất định về thời gian và số lượng.

Mở ống dẫn, họ thả vào một con trăn lưới hoang dã dài khoảng 35 inch, đã đói gần một tuần.

Nó rất đói, có tính công kích, có thể nuốt chửng con mồi lớn gấp nhiều lần so với bản thân, quan trọng nhất là khả năng siết chặt và lực cắn của nó có thể tăng thêm độ khó săn mồi cho "tài sản".

Thế là, con trăn phân biệt mùi "thức ăn", nhanh chóng bơi vào hộp sinh thái.

Lúc đó, cô đang nằm nghỉ trưa trong bóng râm, não còn chưa kịp phản ứng, nhưng cơ thể đã lập tức vào trạng thái chiến đấu. Cô chậm chạp bị đánh thức bởi bản năng, vừa mở mắt đã nhìn thấy một con trăn, đối phương đang lạnh lùng khóa chặt cô.

Đầu óc có một khoảnh khắc trống rỗng, cô nghĩ mình hẳn là sợ loại con mồi "méo mó" này, nếu không sẽ không thể ngay khi đối mắt đã mất kiểm soát bộc phát ra tiếng gầm rú chưa từng có --

Có sự tức giận vì lãnh thổ bị xâm phạm, có sự hoảng loạn vì sinh mạng bị đe dọa, nhưng nhiều hơn cả là ý nghĩ "phải gϊếŧ chết thứ khiến ta cảm thấy sợ hãi".

Cô nghĩ, lúc đó cô gần như mất trí.

Cô quên mất mình đã tấn công và giằng co như thế nào, chỉ biết khi tỉnh lại, con mồi đã bị móng vuốt của cô xé thành tám mảnh, mổ bụng.

Đầu nó bị dẫm nát, nội tạng bị giẫm vụn, còn trong miệng cô đang nhai xương sống của nó...

Cô dừng động tác, cứng đờ.

Nhưng không lâu sau cô đã khôi phục lại trạng thái bình thường, cúi đầu ăn cơm, gạt bỏ sở thích của con người, chỉ giữ lại phong cách của loài thú.
« Chương TrướcChương Tiếp »