Chương 14

Lấy kinh nghiệm của Ân Mạc Thù, nếu như hắn không cảnh giác với người khác, ai cũng có thể dễ dàng tới gần thì hắn đã sớm bỏ mạng giữa đường rồi.

Cố Cẩm Miên nghĩ mà đau lòng, từ nhỏ Ân Mạc Thù đã là một con sói cô đơn, vừa chạy trốn một mình vừa tự liếʍ lành vết thương, giờ đột nhiên có người đến gần muốn đối xử tốt với hắn nên hắn sẽ cảm thấy bối rối.

Có lẽ đây là phản ứng bất an trong vô thức của hắn, tự động kháng cự sự bảo vệ của người khác.

Quay quảng cáo được hơn một tiếng, trưởng phòng quan hệ công chúng mang thức ăn khuya đến nên đạo diễn tạm dừng quay phim.

Cố Cẩm Miên vừa ăn đồ ăn khuya quản gia đưa tới vừa quan sát Lê Lan.

Ban đầu thấy Lê Lan rất vui vẻ, chắc là thấy độ hot mà hai hotsearch phía trước mang đến cho Ân Mạc Thù, nhưng không được bao lâu vẻ mặt lại trở nên tức giận, vội vàng chào đạo diễn rồi rời đi… chắc là vừa thấy hotsearch về fan của Bách Tâm Vũ nhỉ.

Cố Cẩm Miên cắn một miếng sườn cừu, động tác nhai nuốt như đang nhai thịt kẻ thù, trong lòng thầm cười nhạo.

Vừa cúi đầu xuống đã thấy có một chiếc khăn ăn bên cạnh mặt mình.

Cậu nhìn theo chiếc khăn ăn màu trắng kia mới thấy Ân Mạc Thù đang đứng sau lưng mình.

Cố Cẩm Miên bối rối cầm lấy chiếc khăn rồi lau miệng nhưng lại phát hiện trên mặt mình không có gì cả.

Hở?

“Đắp trên đùi.” Ân Mạc Thù cười nói.

Cố Cẩm Miên đỏ mặt rồi để khăn ăn xuống đùi, giả vờ như không nhìn thấy một viên pho mát bên cạnh chân mình.

“Là cậu làm à?” Ân Mạc Thù hỏi.

Cố Cẩm Miên khịt mũi hai cái.

Ân Mạc Thù bất đắc dĩ cười nói: “Cậu biết đó là fan của ai không?”

“Em biết!” Cố Cẩm Miên cắn thêm một miếng sườn cừu, không thèm để ý.

Cậu đương nhiên là biết, còn biết rõ hơn cả Ân Mạc Thù ấy chứ, chẳng những biết xuất thân của Bách Tâm Vũ rất khủng mà còn biết đó là nam chính, là con trai số mệnh của thế giới này.

Nhưng vậy thì sao.

Cậu muốn đứng ở phía đối lập với nhân vật chính đó thì sao. Hà Bất Tẫn có giỏi thì phóng một tia sét xuống đánh chết cậu đi, có khi cậu lại được quay về thế giới của mình không chừng.

Cậu ăn hệt như một con sóc nhỏ, hai má phồng lên, dáng vẻ hùng hổ như đang tuyên bố ai có giỏi thì tới đây mà múc.

Khi nhìn cậu, Ân Mạc Thù có ảo giác như đang nhìn thấy một con khỉ nhỏ thấp bé cầm gậy như ý, vụng về leo lêи đỉиɦ núi sau đó ngạo nghễ chỉ lên trời thách thức.

Vậy còn có thể làm sao bây giờ.

“Ân Mạc Thù, cho anh ăn này.”

Cố Cẩm Miên gọi hắn rồi đưa cho hắn một đĩa bánh mì tròn nấm truffle trắng.

Ở đây chỉ có một phần mà quản gia tự mình mang tới cho Cố Cẩm Miên, Cố Cẩm Miên lại đưa nó cho Ân Mạc Thù, hơn nữa còn kèm theo một cốc sữa lạc đà nóng.

“Tranh thủ uống khi còn nóng, uống lạnh dạ dày sẽ bị khó chịu đấy.”

Những người bị viêm dạ dày do thần kinh càng phải chú ý hơn.

Giống như một đứa trẻ dành những thứ tốt nhất cho người mình thích, trong đôi mắt sạch sẽ kia chỉ có tình cảm yêu thích thuần khiết, ngoài ra không thể tìm thấy bất kỳ thứ gì đen tối hay thực dụng cả.

Ân Mạc Thù nhìn xuống đĩa bánh mì tròn, cầm lấy rồi để trước mặt, nhưng sau đó hắn chỉ cầm mỗi cốc sữa rồi ngồi xuống cạnh cậu, ánh mắt chăm chú nhìn vào cốc sữa, vẻ mặt rất khó phân biệt.

“Tiếp ứng trên cao ốc Cố thị cũng là do cậu làm?”

“Cái này thì không phải, là anh hai em sắp xếp!”

Trong nguyên tác, anh hai cậu đã đuổi Ân Mạc Thù đi nên cậu muốn để anh hai làm ít chuyện, nhưng không ngờ anh hai còn tích cực so với tưởng tượng của cậu.

Vừa nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo đến.

Bọn họ đang nói chuyện, Cố Lịch Phàm bỗng nhiên xuất hiện.

Mắt Cố Cẩm Miên sáng lên, kim chủ papa mang thân phận người đại diện thương hiệu tới!

Chủ tịch tập đoàn Cố thị xuất hiện ở tầng trên cùng khiến đạo diễn cùng nhân viên công tác sợ ngây người.

Đạo diễn còn chưa nuốt xong thịt bò đã đứng bật dậy cùng một chiếc bánh mì Pháp trên tay, cả những người khác cũng vậy.

Có điều chủ tịch Cố chỉ gật đầu với bọn họ một cái, còn đâu ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào bên kia từ khi bước vào.

Hắn đi thẳng tới chỗ em trai mình, nhìn thấy chàng trai chói mắt bên cạnh cậu mới nở một nụ cười nhã nhặn: “Cậu là Ân Mạc Thù phải không. Tôi là Cố Lịch Phàm.”

Ân Mạc Thù đang muốn đứng dậy nhưng bị Cố Lịch Phàm ngăn lại: “Đừng khách khí đừng khách khí, tôi cũng đến ăn khuya, chúng ta cứ tự nhiên như bình thường là được.”

Nói xong, hắn cũng ngồi xuống chiếc bàn nhỏ rồi bắt đầu ăn.

Rất giản dị.

Thấy thế, Cố Cẩm Miên và Ân Mạc Thù cũng ăn.

Cố Cẩm Miên vẫn muốn tặng chiếc bánh mì tròn đó cho Ân Mạc Thù, Ân Mạc Thù thích ăn đồ ăn nhẹ hơi ngọt nên có lẽ sẽ thích bánh mì tròn nấm truffle trắng từ Alba kia.

Cố Cẩm Miên muốn chuyển sang cho Ân Mạc Thù nhưng lại bị hắn ngăn lại, Ân Mạc Thù cầm thìa mà Cố Cẩm Miên đã dùng cắm xuống chiếc bánh rồi để trước mặt cậu lần nữa.

Cố Lịch Phàm càng nhìn càng thấy hài lòng.

Hắn nói: “Là thế này, tôi qua đây còn có một việc nữa.”

Cố Cẩm Miên lập tức ngẩng đầu lên, cuối cùng cũng nói rồi!

“Chúng tôi muốn mời cậu làm người đại diện cho thương hiệu trang sức O-Y dưới cờ Cố thị.”

“Ừm ừm!”Cố Cẩm Miên gật đầu theo, vui vẻ nhìn về phía Ân Mạc Thù.

Nhưng lại thấy ngay cả mí mắt Ân Mạc Thù cũng chẳng buồn nâng lên.

Ân Mạc Thù: “Không dám nhận trách nhiệm lớn như vậy.”

“Hử?”

“Fan của tôi vừa ít lại vừa nghèo nên tôi không thể đảm đương được việc tăng doanh thu đâu.” Ân Mạc Thù nói tiếp: “Tôi cũng không muốn họ tiêu tiền nên là… hãy buông tha cho những người nghèo khổ đó đi.”

Cố Cẩm Miên: “…”

Có lẽ Cố Lịch Phàm cũng là lần đầu tiên thấy một ngôi sao phản ứng như vậy nên tạm thời không biết tiếp lời ra sao nữa.

Thật ra họ cũng không thiếu doanh thu bán hàng.

Ân Mạc Thù nói tiếp: “Hơn nữa không có công nên không dám nhận thưởng.”

Dứt lời hắn nhìn Cố Cẩm Miên như muốn nói điều gì đó.

Nhưng Cố Lịch Phàm không cho Ân Mạc Thù cơ hội, những lời nói của Ân Mạc Thù chẳng những không làm Cố Lịch Phàm phật ý mà còn thấy rất vui vẻ.

Hắn cũng nhìn về phía Cố Cẩm Miên sau đó nháy mắt với cậu.

Cố Cẩm Miên bị hai người nhìn bỗng cảm thấy hoang mang.

Cố Lịch Phàm thở dài: “Đúng thế, không có công nên không dám nhận thưởng, người khác vô duyên vô cớ tặng đồ, nếu là người bình thường thì sao có thể thoải mái chấp nhận được.”

Cố Cẩm Miên trừng mắt nhìn anh hai mình.

Anh hai cậu đang giở trò khỉ gì vậy.

Lời thì đúng thế nhưng…

Nhưng hắn không thể nói như vậy được.

Ban đầu Ân Mạc Thù hơi phản kháng, lần đầu tiên gặp mặt đã nói với cậu rằng đừng tặng hắn những thứ như vậy.

Lần đầu tiên có thể là ngoài ý muốn, vừa rồi anh hai nói chuyện hợp tác làm người đại diện thương hiệu nhưng ngay cả mí mắt Ân Mạc Thù cũng không buồn nâng, vì thế Cố Cẩm Miên có thể khẳng định, Ân Mạc Thù thật sự không muốn.

Có lẽ hắn là người dám nghĩ dám làm nhưng như hắn nói, không có công nên không dám nhận thưởng, không muốn lấy không đồ của người khác mang đến tận cửa.

Hoặc cũng có thể do là do nguyên nhân khác.

Những thứ này tạm thời không nói, quan trọng là anh hai cậu không giúp cậu mà còn ở đây làm quả tạ kéo chân sau.

“Nhưng mà cậu không phải trường hợp không có công nên không dám nhận thưởng.” Cố Lịch Phàm nói.

Cố Lịch Phàm có vẻ rất vui: “Em trai tôi muốn bao nuôi cậu nên đây đều là chuyện nên làm. Nếu không sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng bên ngoài của nó.”

Cố Cẩm Miên: “…?”

Ân Mạc Thù ngước mắt nhìn về phía cậu, trong mắt hàm chứa ý cười khiến đôi mắt thụy phượng kia càng thêm cuốn hút, hắn chậm rãi lên tiếng: “Cố tiểu thiếu gia muốn bao nuôi tôi ư?”

Cố Cẩm Miên vừa định mở miệng đã bị anh hai đá cho một cái dưới gầm bàn.

Cậu hiểu ý của anh hai mình, hơn nữa còn cảm thấy khá có lý. Bằng cách đó, cậu sẽ có thể có cớ để đối tốt với Ân Mạc Thù mà hắn cũng sẽ không nghi ngờ hay đề phòng nữa.

Nhưng hình như có chỗ nào không đúng lắm thì phải.

Cố Lịch Phàm đá cậu thêm cái nữa, ý bảo Ân Mạc Thù đang đợi câu trả lời của em kìa.

Cố Cẩm Miên: “Ừm… chắc vậy?”